Ba Chục Triệu Chia Tay
5
Tôi sững người:
“Đừng nói là anh… nghe máy rồi nha?”
“Có.” – anh gật đầu thản nhiên – “Anh bảo em để quên điện thoại ở nhà.”
Tôi nuốt khan:
“Rồi… rồi sao?”
Anh trầm ngâm vài giây, rồi hỏi tôi bằng vẻ mặt đầy nghiêm trọng:
“Em chưa kịp bật app đổi giọng phải không?”
Tôi trợn mắt:
“Lộ rồi à??”
Não tôi lập tức crash. Mọi ý nghĩ tan tành như bọt xà phòng.
Một lúc sau, tôi rón rén hỏi:
“Anh ấy… còn nói gì nữa không?”
“Anh định cúp máy luôn rồi.” – anh tôi gãi đầu – “Nhưng cậu ta bảo… cho cậu ta chút thời gian, rồi sẽ từ từ chấp nhận được.”
Anh tôi có vẻ chột dạ:
“Anh lỡ miệng… lỡ nói là ‘anh em’… thì cậu ta chịu được. Chứ nếu bảo là anh trai, chắc… ngất.”
…
Tôi chết lặng.
Hoài An rõ ràng biết tôi có anh trai mà, sao lại nghĩ tôi dùng app đổi giọng?
Chợt nhớ lại chiều nay, lúc tổng giám đốc hỏi:
“Em có chị gái tên Tống Giản không?”
Lúc đó anh ấy đang xem hồ sơ – đúng phần ghi địa chỉ người thân của tôi.
Đầu tôi trống rỗng. Nhưng anh tôi thì vẫn thong dong triết lý:
“Có cần thất thần vậy không? Yêu online thôi mà, còn chưa gặp nhau ngoài đời.”
“Biết không, mấy hôm trước anh chơi game gặp một bé gái giọng ngọt như mía lùi. Kêu khát trà sữa, anh chuyển khoản luôn. Kết quả tên thật hiện ra là XX Cường!”
“Anh suýt ngất.”
Tôi như được khai sáng.
“Anh! Anh đúng là thiên tài!”