Ba Chục Triệu Chia Tay
4
Tôi đứng dậy, lấy điện thoại:
“Tôi có việc, xin phép đi trước.”
Anh ta hấp tấp đứng lên, cái bụng phệ húc cả vào bàn, chén bát lách cách.
“Ơ… không phải em nói là em mời sao?”
“Tôi thanh toán rồi.” – Tôi mỉm cười, bước đi – “Anh cứ ăn từ từ nhé.”
8
Trên taxi về nhà, tôi mở điện thoại, nhấn vào khung chat quen thuộc với Hoài An.
Dòng tin nhắn của anh hiện lên, vẫn là cái kiểu nũng nịu – than thở – pha chút ghen bóng gió quen thuộc:
“Chắc lại có anh nào cản chân em rồi, đến mức không thèm nhắn tin cho anh nữa.”
“Dù sao thì em cũng đông anh hơn anh, vừa biết nói chuyện, vừa biết dỗ người ta vui.”
“Anh chắc không sống nổi qua hôm nay đâu. Chờ tin nhắn của em cũng đủ rút cạn sinh khí rồi.”
Tôi nhìn những dòng chữ ấy, khóe môi bất giác cong lên.
Nói chuyện kiểu này, nhìn thế nào cũng không giống vị tổng giám đốc lạnh như băng trong công ty.
Tôi nhắn lại:
“Em vừa tan làm, hai phút nữa về tới.”
Hoài An biết tôi thường xuyên bị mẹ đẩy đi xem mắt.
Tôi chưa từng kể, nhưng mỗi lần nhắc tới, tôi đều cảm nhận được sự trầm lặng nơi anh.
Bởi vậy, dần dà, tôi cũng chọn im lặng luôn.
Về đến nhà, còn chưa kịp thay đồ, tôi đã bị anh trai lôi tuột vào phòng, khóa cửa lại như chuẩn bị hội ý quân sự.
“Gì vậy?” – tôi nhíu mày.
Anh tôi cười như nhặt được bí mật động trời:
“Em tiêu rồi.”
“Hả?”
“Cái người yêu online của em vừa gọi cho anh đấy.”