Thư Tình Thầm Yêu
4
Chiếc áo mỏng bị nước thấm ướt, dính sát vào da thịt.
Màu nội y bên trong lộ rõ mồn một.
Tôi không hề hoảng loạn.
Bởi vì cảnh tượng này — tôi đã từng trải qua mười năm trước.
Nhưng khác biệt là—
Lần này, Từ Hạc Thê có mặt.
________________________________________
13
Giây tiếp theo.
Một chiếc áo khoác như từ trên trời rơi xuống, phủ lên đầu tôi.
Cả nửa người trên cũng bị che kín mít.
Mùi nước giặt quen thuộc thoang thoảng quanh mũi.
Qua lớp áo, tôi nghe thấy Từ Hạc Thê khẽ mắng một câu.
Rồi anh nghiêm giọng:
“Thẩm Mạt, nếu sau này cậu còn dám bắt nạt Úc Gia nữa, đừng trách tôi không nể mặt ba cậu.”
Ngay sau đó, ở khoảng cách rất gần.
Từ Hạc Thê hỏi khẽ:
“Úc Gia, em nghe rõ tôi nói không?”
Tôi gật đầu.
Liền nghe anh nói:
“Đi thôi, tôi đưa em ra ngoài.”
Tim tôi đập loạn.
Bởi vì mười năm sau, anh cũng từng nói câu đó.
Tôi cảm giác tay áo khoác bị Từ Hạc Thê kéo nhẹ.
Để tránh chạm vào tôi, anh chỉ nhón đầu ngón tay giữ lấy một góc vải.
“Cẩn thận, có bậc thềm.”
Qua khe hở bên dưới áo khoác, nền gạch xám lướt qua trong tầm nhìn.
Tôi và Từ Hạc Thê – một trước một sau – cùng bước đi theo một hướng.
Đến khi có bậc đá hiện ra trong tầm mắt.
“Cảm ơn cậu lúc nãy đã giúp tôi.”
Trong chòi nghỉ giữa hồ phía sau sân vận động,
Tôi tháo áo khoác, đưa lại cho Từ Hạc Thê.
Cuối tháng tư, Hải Thành vẫn chưa ấm hẳn.
Một cơn gió lùa qua mang theo hơi nước lạnh từ mặt hồ.
Tôi không kìm được, rùng mình một cái.
Bên tai, có tiếng thở dài khe khẽ.
Từ Hạc Thê nhận lấy áo khoác, rồi lại khoác trở lại lên người tôi.
Cuối cùng, còn buộc hai tay áo lại thành một nút thắt trước ngực tôi – khá xấu.
Anh khàn giọng nói:
“Cứ mặc tạm đã.”
“Chuyện vừa rồi, em cũng đừng để tâm.”
“Dù là người khác, tôi cũng sẽ giúp thôi.”
Những lời anh nói giống như một tấm lưới vô hình,
Siết chặt lấy trái tim tôi.
Từng đợt đau nhói lan tỏa khắp cơ thể, tụ lại nơi đầu ngón tay.
Tôi siết chặt tay thành nắm.
“Áo khoác của cậu, để tôi giặt sạch rồi trả lại.”
Nói rồi, tôi định rời khỏi chòi nghỉ.
Sau lưng, Từ Hạc Thê bất ngờ gọi:
“Úc Gia.”
Tôi dừng bước, quay đầu chờ anh nói tiếp.
“Cái đó…”
Từ Hạc Thê tránh ánh mắt tôi, nghiêng đầu nhìn mặt hồ.
“Sắp đến kỳ thi giữa kỳ rồi, em… em cố lên.”
Anh đưa nắm tay lên che miệng, ho nhẹ một tiếng, rồi đưa tay sờ sống mũi như thể lúng túng.
“Tôi biết em ghét tôi. Tôi nói câu này cũng không có ý gì khác.”
“Em đừng hiểu lầm.”
Bất chợt, tôi nhớ lại bản thân của mười năm trước—
Chưa từng dám thẳng thắn nhìn vào mắt Từ Hạc Thê.
Sợ ánh nhìn ấy sẽ soi thấu tất cả sự tự ti trong tôi.
Chỉ dám nhìn trộm sau lưng anh—
Khuôn mặt nghiêng khi nghe giảng, mu bàn tay khi ghi chép.
Và cả đôi mày nhíu lại khi ngủ gục trên bàn vì nắng chiếu chói mắt.
Nhưng hiện tại, tôi nhìn thẳng vào anh.
Trước khi suy nghĩ kịp quay lại, cơ thể tôi đã hành động trước.
14
Bên ngoài chòi nghỉ giữa hồ có năm bậc đá.
Tôi bước qua từng bậc một, dừng lại trước mặt Từ Hạc Thê.
“Tôi cũng không có ý gì khác.”
Tôi bắt chước cách nói vòng vo của anh.
Sau đó nhón chân, lòng bàn tay khẽ xoa lên đỉnh đầu Từ Hạc Thê.
Tôi đi thẳng vào vấn đề:
“Chỉ là thấy, cậu hơi giống…”
“Một chú cún lông vàng.”
“Rất đáng yêu.”
Cơ thể Từ Hạc Thê khựng lại vài giây.
Đúng lúc đó, ở con đường nhỏ bên ngoài chòi nghỉ,
Lâm Nghiên vừa chạy vừa gọi tôi:
“Úc Gia, tìm cậu mãi mới thấy!”
“Xảy ra chuyện rồi! Mau về xem!”
...
Khi tôi chạy về tới nơi, cảnh tượng trước mắt là—
Thẩm Mạt đứng cạnh bàn tôi, tay cầm balo của tôi.
Dưới chân cô ta, đồ đạc của tôi rơi vung vãi khắp nền.
“Cậu đang làm gì vậy?”
Tôi chen qua đám đông vây quanh, dừng lại trước mớ hỗn độn ấy.
“Tiền quỹ của lớp chuẩn bị cho đêm hội nghệ thuật bị mất.”
Thẩm Mạt quăng chiếc balo sang bên, lớn tiếng:
“Tôi có lý do để nghi ngờ là cậu lấy.”
“Vậy cậu có tìm thấy không?” Tôi hỏi.
Có lẽ vì giọng tôi quá bình thản,
Thẩm Mạt khựng lại:
“Chưa tìm thấy.”
“Nhưng điều đó không chứng minh là cậu không lấy.”
“Cậu khôn lắm, biết đâu đã giấu đi chỗ khác rồi.”
“Phải.” Tôi gật đầu.
“Tôi không chỉ khôn, mà còn biết rất nhiều chuyện đấy.”
Dưới ánh mắt chằm chằm của Thẩm Mạt, tôi ghé sát tai cô ta, thì thầm vài câu.
Vừa dứt lời, Thẩm Mạt lập tức ngẩng đầu.
“Sao cậu biết được những chuyện đó?!”
________________________________________
15
Một đêm khuya năm 2024.
Trên bảng hot search xuất hiện một tin tức giật gân—
【Tập đoàn Ký thị Hải Thành bị tố kinh doanh trái phép, Tập đoàn Thẩm thị cũng dính líu.】
【Nguồn tin nội bộ tiết lộ, đương kim CEO Thẩm Hà của Thẩm thị từng có ý định chuyển tài sản cho đứa con riêng sống ở nước ngoài.】
【Được biết, vợ chính thức của Thẩm Hà là con gái độc nhất của cựu CEO tập đoàn.】
【Sau khi cưới, Thẩm Hà trở thành rể quý, hai người có một cô con gái.】
Thông tin lan truyền khắp Hải Thành như vũ bão.
Chỉ sau một đêm, cổ phiếu Thẩm thị lao dốc, suýt tuyên bố phá sản.
Còn tôi, điều tôi nói với Thẩm Mạt—
Chính là phần liên quan đến sự bẩn thỉu trong hôn nhân của cha cô ta.
Lúc này, cô ta trừng mắt nhìn tôi, dằn giọng đe dọa:
“Nếu cậu dám nói ra ngoài, Úc Gia, tôi sẽ không tha cho cậu.”
Tôi cười nhạt, học theo cách cô ta hay làm.
“Cậu thử xem tôi có dám không.”
“Nhưng Thẩm Mạt, tốt nhất là…”
“Đừng động vào tôi nữa.”
...
Chiều tối, bản tin dự báo thời tiết thông báo sẽ có mưa lớn.
Trong căn phòng nhỏ chật chội, bầu không khí oi bức đến nghẹt thở.
Tôi mở cửa sổ, nằm trên giường mặc cho gió lùa qua.
Không biết từ lúc nào, cơn buồn ngủ kéo đến.
Trong mơ, tôi thấy vài mảnh ký ức của rất nhiều năm về trước.
Ngày đầu tiên đặt chân đến Hải Thành, cũng mưa.
Căn nhà cũ tối om, chỉ có ánh sáng mờ mờ của hoàng hôn.
Tấm giấy dán chữ “Phúc” trên cửa đã bạc màu, một góc bị gió thổi tung.
Chiếc loa cũ kỹ vang lên điệu nhạc hí kịch cũ kỹ, rè rè không dứt.
Một người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sofa, mỉm cười nhìn tôi.
Ông ta nói mình tên là Du Cường.
Và còn nói:
“Từ giờ, đây chính là nhà của con.”
Ông ta mặc sơ mi, quần dài, đeo kính gọng bạc.
Thoạt nhìn văn nhã – đàng hoàng.
Hoàn toàn khác với sự thật về con người ông ta mà tôi biết sau này.
Tôi nhìn theo hướng tay ông ta chỉ.
Ở đó, có một cậu bé trạc tuổi tôi đang đứng.
“Đây là anh con – Sở Triệt.”
“Từ nay trở đi, chúng ta là một gia đình.”
Đột nhiên, cảnh tượng đổi sang—
Trong phòng thẩm vấn, ánh đèn huỳnh quang chói mắt.
Mấy người đàn ông mặc đồng phục ngồi đối diện tôi.
Một người cất tiếng hỏi:
“Trước khi tai nạn xảy ra, bố cháu có biểu hiện gì lạ không?”
Giọng nói vang vọng, nghe không thật.
Tôi há miệng định trả lời.
Thì cảnh tượng lại thay đổi.
Một nữ pháp y đi trước dẫn tôi vào nhà xác.
Trên chiếc giường lạnh toát ánh bạc, Du Cường nằm đó không còn sự sống.
Từ cổ trở xuống được phủ vải trắng.
Tóc rũ xuống, ướt đẫm.
Từng giọt nước tí tách rơi xuống đất, loang thành vệt.
“Người tử vong: Du Cường.
Thời gian tử vong: ngày 3 tháng 5 năm 2011.”
“Nguyên nhân tử vong: xe hơi mất lái do mưa lớn, lao xuống biển, chết đuối.”
Tôi đứng nhìn trân trân.
Bỗng nhiên, vết nước loang dưới đất chuyển sang màu đỏ.
Lan nhanh ra khắp nơi, thành làn sương máu dày đặc, siết chặt lấy cổ tôi.
Tôi choàng tỉnh.
Lờ mờ nghe thấy tiếng khóc vang vọng ngoài cửa sổ.
Mấy người hàng xóm mặc đồ ngủ đứng dưới nhà,
Giọng cảm thán:
“Thảm thật đấy.”
“Nghe bảo xe cấp cứu đến nơi là người đã không còn…”
________________________________________
16
Tôi đứng khựng lại trên bậc thềm giữa tầng 1 và tầng 2.
Cánh cửa nhà dì Du mở hé.
Mấy người đàn ông trung niên mặc đồ đen đang treo vải trắng tang lễ trước cửa.
Nhưng tôi nhớ rất rõ—
Trong bản tin tối nay, không hề có tin tức nào về tai nạn.
Lúc này, một người đàn ông trẻ đang đứng ở huyền quan bỗng nhìn thấy tôi.
Anh ta bước lại gần:
“Em là Úc Gia đúng không?”
“Anh tên Du Khê Văn, là cháu trai của dì ấy.”
“Anh thường nghe dì nhắc đến em.”
Phía sau anh, phòng khách đông nghịt người.
Ngay lập tức, tôi thấy được bức di ảnh đặt trên bàn trà.
Dì Du mỉm cười dịu dàng nhìn về phía ống kính.
Khóe mắt cong lên, ánh mắt hiền hậu.
Tôi do dự mở miệng:
“Dì Du… dì ấy…”
Du Khê Văn dường như đã đoán được tôi định hỏi gì.
Anh cúi đầu nhìn xuống đất, khẽ nói:
“Dì từng có một đứa con.”
“Vì lý do nào đó, đã mất sớm. Chôn ở nghĩa trang Tây Sơn.”
“Hôm nay vốn dĩ dì định tới đó thăm mộ.”
“Nhưng không hiểu sao, dì đột nhiên đổi ý, nói muốn ra hồ dạo chơi.”
“Ở hồ Bắc Cảng, dì thấy một bé gái bị đuối nước nên đã nhảy xuống cứu.”
“Cuối cùng, bé gái được cứu sống… nhưng dì thì…”
...
Tôi từng nghĩ mình có thể thay đổi số phận của dì Du.
Dì không đến nghĩa trang Tây Sơn, không gặp tai nạn xe.
Nhưng rốt cuộc, dì vẫn mất vào đúng ngày đó.
Tựa như số phận đang nhắc nhở tôi—
Rằng tôi không thể thay đổi.
Không thể chống lại.
Chỉ có thể chấp nhận.
Màn đêm buông xuống.
Tôi cứ thế đi vô định.
Trận mưa phùn ban đầu bỗng trút xuống ào ạt.
Tai tôi vang lên giọng hệ thống quen thuộc đã lâu không xuất hiện.
Vẫn lạnh lùng, vô cảm:
【Ký chủ số 002.】
【Phát hiện cảm xúc bạn dao động mạnh. Giờ bạn có thể lựa chọn.】
【Tiếp tục nhiệm vụ, hoặc chấm dứt nhiệm vụ.】
Tôi dừng bước, không chút do dự trả lời:
【Tôi chọn chấm dứt—】
Điện thoại rung lên.
Tôi cúi đầu nhìn.
Là một dãy số tôi chưa lưu, nhưng đã thuộc lòng từ lâu.
Dãy số từng được tôi âm thầm bấm gọi suốt mười năm—
Lại xóa đi không biết bao lần.
Tôi ấn nút nghe.
Giọng Từ Hạc Thê vang lên:
“Úc Gia, là anh đây.”
“Tôi biết.”
Anh lại hỏi:
“Em đang ở cầu Hải Thành?”
Vừa dứt lời, đầu dây truyền đến một tiếng “cạch”.
Tựa như ai đó vừa đóng cửa xe.
Ngay sau đó, hơi thở của Từ Hạc Thê bỗng trở nên gấp gáp.
Anh trầm giọng nói:
“Úc Gia.”
“Quay lại đi.”
17
Nếu như khoảnh khắc hồi quang phản chiếu trước khi cận kề cái chết có thể lựa chọn.
Tôi nghĩ, tôi nhất định sẽ chọn cảnh tượng này—
Theo tiếng nói vừa dứt của Từ Hạc Thê, tôi quay người lại.
Tầm mắt bị ánh đèn đường màu vàng sẫm chiếm trọn.
Trong khoảnh khắc ấy, hình dạng của từng hạt mưa trở nên rõ ràng.
Rơi từ trên cao xuống.
Từng sợi từng sợi, rơi về phía mặt đất.
Có một ngọn đèn đường vốn dĩ đã hỏng.
Ngay giây phút tôi nhìn thấy Từ Hạc Thê, bỗng nhiên sáng lên.
Anh được bao phủ trong ánh sáng ấm áp, sải bước nhanh về phía tôi.
Điều khiến tôi nhận ra cuộc gọi vẫn chưa bị cúp,
chính là từng nhịp hô hấp gấp gáp nhưng vững vàng của Từ Hạc Thê.
Xuyên qua ống nghe, xuyên qua máy trợ thính, cuối cùng truyền vào tai tôi.
Tôi cứ thế nhìn Từ Hạc Thê từ xa tiến lại gần.
Cho đến khi bóng của hai người in trên mặt đất, chỉ còn cách nhau trong gang tấc.
Từ Hạc Thê mở một chiếc ô đen, giơ cao che trên đỉnh đầu tôi.
Tầm mắt tôi hạ xuống, nhìn vai áo anh đã ướt sũng vì mưa.
Chợt nhận ra, đối với bản thân tôi của năm 2014 mà nói,
Từ Hạc Thê có lẽ chính là một cơn mưa nào đó.
Ban đầu, từng giọt từng giọt rơi xuống người tôi.
Tôi hoàn toàn không để tâm.
Nhưng không biết từ lúc nào,
toàn thân tôi đã bị mưa thấm ướt.
Không thể tránh, cũng không thể né.
“Tôi có thứ muốn đưa cho em.”
Từ Hạc Thê đưa tay còn lại vào trong áo khoác, lấy ra một chiếc hộp.
Mở ra, bên trong là một cặp máy trợ thính hoàn toàn mới.
Vô cùng quen mắt.
Ngay giây tiếp theo khi anh giơ tay đeo máy trợ thính cho tôi.
Mọi âm thanh xung quanh đều trở nên rõ ràng hơn—
Tiếng mưa rơi xuống đất,
tiếng gió lướt qua mặt hồ,
tiếng xe cộ qua lại.
Và cả—
tiếng Từ Hạc Thê gọi tên tôi.
“Úc Gia.”
“Chúc mừng sinh nhật.”
Anh nói.
……
Trên đường đưa tôi về nhà.
Từ Hạc Thê đi phía trước, cách tôi vài bước.
Phía trước nữa là một con hẻm hẹp.
Anh thu ô lại, treo lên tay lái chiếc xe đạp địa hình.
Cùng với tiếng bánh xe xoay đều đều.
Hệ thống nói:
【Ký chủ, xin hãy cho tôi biết lựa chọn của bạn.】
Tôi cúi đầu, từng bước theo sát phía sau Từ Hạc Thê.
Trong lòng trả lời:
【Tôi chọn tiếp tục.】
Hệ thống im lặng vài giây.
【Đây là cơ hội duy nhất bạn có thể lựa chọn, bạn chắc chắn chứ?】
【Tôi chắc chắn.】
Ngoài dự đoán, hệ thống thở dài một tiếng.
Dùng một giọng điệu mà nó chưa từng có trước đây:
【Ký chủ số 001 năm đó cũng chọn tiếp tục, kết quả không phải vẫn bị xóa sổ sao?】
【Ký chủ số 001?】
Tôi ngẩng đầu, nhìn bóng lưng trắng toát không xa phía trước.
【Vậy nhiệm vụ của anh ấy là gì?】
________________________________________
18【Úc Gia】
Khi sắp đi đến cuối con hẻm.
Úc Gia lại hỏi một lần nữa:
【Ký chủ số 001, nhiệm vụ của anh ấy là gì?】
Nhưng cho đến khi cô nói lời tạm biệt với Từ Hạc Thê,
trở về căn nhà chỉ còn một mình.
Hệ thống vẫn không hề lên tiếng.
Trong dòng thời gian ban đầu, tháng 5 năm 2014.
Úc Gia như chạy trốn mà lên chuyến tàu đi Hàng Thành.
Từ đó về sau, cô và Từ Hạc Thê hoàn toàn mất liên lạc.
Chỉ thỉnh thoảng, cô mới nghe được tin tức về Từ Hạc Thê từ miệng Lâm Nghiên.
Anh đạt hạng nhất toàn khối trong kỳ thi cuối cùng.
Anh thuận lợi tốt nghiệp.
Anh lựa chọn đi du học.
……
Mười năm trôi qua trong chớp mắt.
Đến năm 2024, khi Internet phát triển với tốc độ chóng mặt,
WeChat đã trở thành một trong những phương thức liên lạc quan trọng nhất giữa con người với nhau.
Trong vô số đêm dài,
Úc Gia cũng từng không khống chế được bản thân mà mở danh thiếp WeChat của Từ Hạc Thê.
Ngón tay cái dừng lại trên dòng chữ “Gửi lời mời kết bạn”.
Cuối cùng, cô vẫn thoát khỏi WeChat, như mọi lần trước.
Vì thế lúc này, khi Úc Gia rời khỏi phòng tắm sau khi rửa mặt chải tóc.
Nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên, hiện ra một lời mời kết bạn—
“ Tôi là Từ Hạc Thê ”
Cô sững người vài giây.
Buông tay đang lau tóc xuống, mở danh thiếp của đối phương.
Cây hòe trong ảnh đại diện quen thuộc đến lạ.
Ngay giây tiếp theo sau khi đồng ý kết bạn, Từ Hạc Thê gửi tin nhắn tới.
【Nghe nói ngày 3 tháng 5, Bảo tàng Khoa học có một triển lãm đặc biệt.】
【Nếu… tôi nói là nếu, thời gian của em tiện, có muốn cùng tôi đi xem triển lãm không?】
Úc Gia nghiêng người nhìn tờ lịch đặt trên bàn học.
Lúc này mới bàng hoàng nhận ra—
Khoảng cách đến ngày 3 tháng 5 ác mộng ấy,
chỉ còn đúng 2 ngày.
Điện thoại liên tục rung lên, phát ra tiếng ù ù.
Vẫn là Từ Hạc Thê.
【Xin lỗi, gửi nhầm người rồi.】
【Tin nhắn vừa rồi là mèo nhà tôi gửi, em đừng để ý, tôi đã giáo dục nó rồi.】
【Tài khoản bị hack, cẩn thận lừa đảo.】
【Suýt nữa thì bị trộm mất điện thoại, còn xóa sạch lịch sử chat, tên trộm không gửi tin nhắn cho em chứ?】
【Thôi được rồi, tôi thừa nhận.】
【Bề ngoài tôi trông như người bình thường, nhưng thật ra tôi mộng du.】
【Những lời trước đó em đừng coi là thật, được rồi, tôi lại ngủ tiếp đây.】
Úc Gia bật cười.
Nhìn dòng chữ “đối phương đang nhập…” trên màn hình.
Gõ chữ trả lời:
【Được, cùng đi xem triển lãm nhé.】
“Từ Hạc Thê đang ngủ” lập tức hồi đáp:
【Vậy ngày 3 tháng 5, hai giờ chiều.】
【Anh đợi em trước cửa Bảo tàng Khoa học.】
【Không gặp không về.】
Sau khi chúc ngủ ngon lẫn nhau,
Úc Gia mở danh sách cuộc gọi, tìm đến một số điện thoại được lưu là “Anh”.
Chuông reo rất lâu.
Mãi đến giây cuối cùng mới có người bắt máy.
Cô đi thẳng vào vấn đề:
“Ngày 3 tháng 5 là ngày gì, anh còn nhớ chứ?”
“Anh không phải muốn tôi trả nợ sao?”
“Hôm đó tới một chuyến đi, tôi có thứ muốn đưa cho anh.”
Không đợi đối phương trả lời, Úc Gia cúp máy.
Sau đó, cô mở balo, từ ngăn sâu nhất lấy ra một tờ giấy đã được gấp vuông vức.
Số phận đã được định sẵn.
Cô chấp nhận.
Nhưng lần này,
cô nhất định phải dùng cách của chính mình,
để thay đổi số phận.
19
Ngày 3 tháng 5.
Tôi dậy từ rất sớm.
Sau khi rửa mặt xong, tôi nửa ngồi xổm trước tủ quần áo trong phòng, đưa tay chạm vào sâu bên trong.
Mãi đến khi đầu ngón tay chạm phải một vật lạnh buốt.
Là một khung ảnh bằng sắt.
Bên trong là một tấm ảnh gia đình.
Trong ảnh, tôi và cha nuôi Du Cường ngồi trên ghế sofa.
Người đứng sau lưng tôi, cũng rạng rỡ phong độ như Từ Hạc Thê.
Là Sở Triệt.
Bàn tay năm xưa từng cầm dao chém tôi, lúc ấy lại đang đặt trên vai tôi.
Ít nhất vào khoảnh khắc đó, ba người chúng tôi trông đúng là một gia đình đầm ấm.
Sau này, trong lúc canh linh cữu của Du Cường, Sở Triệt hỏi:
“Úc Gia, cha đối xử với em tốt như vậy…”
“Tại sao em lại hại chết ông ấy?”
Giọng nói quả quyết đến mức khiến tôi bắt đầu hoài nghi chính mình.
“Cha nuôi đối xử với tôi… thực sự tốt sao?”
Tôi bị điếc do dùng nhầm thuốc từ nhỏ, lại là con gái.
Từ khi có ký ức, tôi đã sống trong trại trẻ mồ côi.
Đến năm chín tuổi, tôi được Du Cường nhận nuôi, đưa về Hải Thành.
Trong trí nhớ, cách ông ta “giáo dục” rất đặc biệt.
Áo quần tôi mặc, đồ dùng sinh hoạt, tất cả đều là đồ cũ Sở Triệt để lại.
Du Cường thì gọi đó là:
“Chịu khổ mới thành người.”
“Gia Gia, cha làm vậy là vì muốn tốt cho con.”
Vào một học kỳ đầu cấp hai,
Giáo viên chủ nhiệm thông báo cả lớp phải đóng tiền mua đồng phục mới.
Nhưng chỉ có mình tôi là không nộp.
Tôi mặc bộ đồng phục cũ không vừa đứng ngoài hành lang.
Rất nhiều bạn học mặc đồ mới, giày mới đi ngang qua.
Du Cường không hề để tâm:
“Quần áo, giày dép thì sao chứ? Kết quả học tập mới là thứ đánh giá con người.”
“Gia Gia, kỳ sau con phải đạt điểm tuyệt đối, giống anh trai con.”
Những chuyện như thế còn vô số kể.
Thế nên, tôi nói:
“Ông ta không tốt với tôi.”
Sở Triệt cao giọng:
“Ông ấy hết lòng chăm sóc, dạy dỗ em, đúng là có hơi nghiêm khắc.”
“Nhưng chẳng phải tất cả cũng vì muốn tốt cho em sao?”
“Nếu không, ông ấy đã chẳng gặp tai nạn vì em!”
……
Khi đó, tôi chỉ muốn bỏ trốn, quay lại trại trẻ mồ côi.
Đêm ấy mưa như trút.
Du Cường vốn đang ăn nhậu ở vùng ngoại ô, bất ngờ nhận được điện thoại của Sở Triệt nói tôi mất tích.
Ông ta đã uống vài chai rượu.
Cồn khiến bàn tay ông run rẩy khi tìm chìa khóa.
Xe nổ máy, ông ta lái lên đoạn đường núi gồ ghề.
Khi đi được nửa đường, vô lăng đột nhiên mất kiểm soát.
Chiếc xe đâm vào một xe con khác, sau đó lao thẳng xuống biển.
“Nếu em ngoan ngoãn nghe lời, không gây chuyện, cha đã không xảy ra chuyện.”
Sở Triệt đổ hết lỗi lên đầu tôi.
Anh ta nói:
“Úc Gia, em chính là một tội phạm giết người.”
Vì vậy, anh ta tra tấn tôi suốt ba năm.
Thậm chí vào ngày giỗ của Du Cường – ngày 3 tháng 5 năm 2014,
đã toan dùng dao đâm vào tim tôi.
Nếu khi ấy tôi không liều mạng phản kháng, rạch một nhát lên mặt Sở Triệt bằng chính con dao đó,
rồi nhân lúc anh ta đau đớn hét lên, chạy vào phòng khóa trái cửa gọi cảnh sát—
Tôi đã không thể sống đến ngày gặp lại Từ Hạc Thê.