Bạn Trai Qua Mạng Là Học Sinh Tôi

4



Rồi lại quay sang tôi, giọng dịu hẳn.

 

“Con đừng chấp nó, nó cứ như vậy đấy.”

 

Sau đó quay qua Hoắc Lẫm ra hiệu.

 

“Đi gọi anh con ra ăn sáng.”

 

Tôi vội vàng đứng dậy, cười lịch sự:

 

“Dì Triệu, không cần phiền đâu ạ, chiều nay cháu có việc, cháu xin phép không ở lại lâu.”

 

Dì Triệu có chút tiếc nuối thoáng lướt qua mặt, nhưng vẫn nắm tay tôi vỗ nhẹ:

 

“Tiểu Đường đi sớm vậy à? Dì biết mấy đứa công việc bận, nhưng lần sau nhớ ghé chơi nhé, dì sẽ nấu món ngon cho con!”

 

Bà quay sang nói với Hoắc Lẫm – lúc này vẫn đang ăn sáng:

 

“Thằng quỷ, còn ngồi đấy làm gì, đi tiễn cô giáo mày đi.”

 

Tôi còn chưa kịp xua tay nói “không cần đâu”, Hoắc Lẫm đã đứng dậy:

 

“Được mà, để em đưa cô Thẩm về.”

 

________________________________________

 

8

 

Hoắc Lẫm đi theo tôi ra đến cửa.

 

Tôi quay lại, nói với cậu ta:

 

“Hoắc Lẫm, cô tự bắt xe về là được rồi, em không cần tiễn đâu.”

 

Nhưng cậu ta làm như không nghe thấy, trực tiếp mở cửa xe, chờ tôi lên.

 

Cái cậu này không phải mới mười tám sao? Mà đã có bằng lái rồi?

 

Ngồi vào xe, tôi cảm thấy không khác gì ngồi lên bàn chông.

 

Không khí trong xe cứ như đông đặc lại.

 

Để bớt gượng gạo, tôi móc điện thoại ra mở game Liên Quân.

 

Từ sau khi chia tay bạn trai qua mạng, tôi chưa hề đăng nhập lại lần nào.

 

Nhìn avatar xám xịt của anh ấy, chẳng hiểu sao lòng tôi hơi hụt hẫng.

 

Dù sao cũng đã cùng nhau chơi game suốt hai tháng mà.

 

Tôi vào một trận đấu mới.

 

Quả nhiên không có người yêu qua mạng gánh, tôi đánh dở tệ, đồng đội lập tức bật mic chửi thẳng:

 

“Hết hè rồi mà lũ tiểu học còn chưa nhập học à? Gà thế thì đừng kéo cả đội tụt rank!”

 

Hoắc Lẫm bỗng nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm.

 

Tôi đỏ tai, vội tắt mic, giả vờ không có gì xảy ra.

 

Không ngờ, cậu ta bất ngờ bật xi nhan, đánh lái tấp xe vào lề đường rất gọn gàng.

 

Tôi còn chưa kịp phản ứng, cậu ta đã lấy điện thoại của tôi, ngón tay lướt nhanh trên màn hình.

 

Động tác của cậu ta lưu loát đẹp mắt, ngón tay linh hoạt đến mức khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

 

Trong khung chat, đồng đội còn gõ:

 

“Thay người rồi à? Gọi phụ huynh đến cày hộ đấy hả?”

 

Chưa đến mười phút, cậu ta đã xoay ngược tình thế, gánh team lật kèo ngoạn mục.

 

Tôi nhìn nghiêng mặt cậu ta, bất giác nhớ tới người từng chơi game vì tôi, còn gửi cả ảnh cơ bụng cho tôi.

 

Trong lòng bỗng dâng lên một nỗi chua xót — chắc anh ấy… sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi nữa.

 

“Cảm ơn.”

 

Tôi nhận lại điện thoại, giọng có phần trầm xuống.

 

“Tôi đúng là đánh dở thật.”

 

Cậu ta bất ngờ nghiêng người lại gần, tay gác lên lưng ghế tôi, mắt nhìn thẳng vào tôi:

 

“Cô thấy anh tôi thế nào?”

 

Tôi bị hỏi bất ngờ, theo phản xạ lùi lại một chút:

 

“Khá tốt… nhưng đúng là hai anh em tính cách khác nhau thật.”

 

Khóe môi cậu ta cong lên một nụ cười mờ ám, lại tiến gần thêm vài phần, giọng trầm hẳn xuống:

 

“Vậy trong hai đứa bọn em, cô thích ai hơn?”

 

Tôi bị cậu ta nhìn chằm chằm đến mức không biết giấu tay chân ở đâu, câu hỏi kiểu gì vậy chứ, tôi không thích ai hết!

 

“Tôi mới gặp anh cậu một lần thôi,”

 

Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng hơi mất tự nhiên.

 

“Chưa đến mức thích hay không thích gì cả.”

 

Cậu ta bật cười khẽ, tay gõ nhẹ lên vô-lăng:

 

“Vậy cô giáo có thể cân nhắc thử em xem sao?”

 

Tôi quay đầu, nhíu mày nhìn cậu ta:

 

“Hoắc Lẫm, em đang nói đùa gì đấy? Không buồn cười đâu. Chúng ta mới quen mấy ngày, với lại em là học sinh của tôi.”

 

“Em nghiêm túc đấy.”

 

Cậu ta bỗng thu lại nụ cười, ánh mắt đột nhiên nghiêm túc lạ thường:

 

“Chẳng lẽ cô không thấy… tình yêu thầy trò rất kích thích à?”

 

Rồi ghé sát tai tôi, thì thầm:

 

“Hay là… cô chưa từng yêu người kém tuổi?”

 

Câu đó như một cây kim chọc đúng tim tôi.

 

Tôi lại bất giác nhớ đến cậu bạn trai mười tám tuổi trước kia — đúng vậy, cũng từng yêu nhau hai tháng, dù chỉ là yêu qua mạng.

 

Tôi không định đáp lại mấy câu vô lý của cậu ta, trực tiếp nhắm mắt giả vờ nghỉ ngơi.

 

Nhưng bất ngờ môi tôi cảm nhận được một làn hơi mát lạnh lướt qua.

 

Tôi lập tức mở mắt.

 

Hoắc Lẫm — cậu ta vậy mà hôn tôi!

 

Còn chưa kịp phản ứng, cậu ta đã rời ra, làm như không có chuyện gì, tiếp tục lái xe.

 

Mặt tôi đỏ bừng đến tận mang tai.

 

Thôi đi, coi như bị chó cắn một cái.

 

Tôi giả vờ ngủ suốt quãng đường còn lại.

 

Cậu ta cũng không nói gì thêm. Mãi cho đến khi về đến nhà, tôi chuẩn bị xuống xe thì bị cậu ta giữ lại:

 

“Tiểu Đường, em nói thật đấy. Cô suy nghĩ lại đi.”

 

Tôi đứng sững tại chỗ.

 

Cậu ta… vừa gọi tôi là gì cơ?

 

9

 

Vừa về đến nhà, tôi đã nhận được một tin nhắn WeChat do Hoắc Lẫm gửi tới.

 

“Ngày mai trường có giải đấu Liên Quân, nhớ đến xem em thi đấu.”

 

Tự luyến.

 

Ai thèm đi xem cậu chứ.

 

Tôi trực tiếp làm ngơ tin nhắn, tắt điện thoại rồi đi ngủ.

 

Sáng hôm sau vừa vào lớp, tôi đã nghe thấy một đám nữ sinh bàn tán sôi nổi về giải đấu.

 

“Nghe nói Hoắc Lẫm sẽ tham gia thi Liên Quân đấy.”

 

“Vậy lát nữa tan học phải đi sớm thôi, không là chẳng còn chỗ tốt đâu.”

 

“Nghe bảo không chỉ đẹp trai mà đánh game còn cực kỳ giỏi.”

 

Bị các em nói thế, tôi cũng bắt đầu có chút tò mò — không biết dáng vẻ Hoắc Lẫm lúc thi đấu trông sẽ thế nào.

 

Đi xem một chút cũng chẳng sao, dù gì cậu ta cũng không nhìn thấy tôi.

 

Tan học xong, tôi lẫn trong đám đông theo các em tới sân thi đấu.

 

Hoắc Lẫm và những tuyển thủ khác đã ngồi vào vị trí, chuẩn bị bắt đầu trận đấu.

 

MC tuyên bố khai mạc, tiến vào khâu chọn tướng.

 

Nhưng sự chú ý của tôi hoàn toàn không đặt ở đó.

 

Mà là — ID game của Hoắc Lẫm.

 

ID của cậu ta là: 【Sát Người Không Chớp Mắt】.

 

Khoảnh khắc đó, đầu tôi “ong” một tiếng.

 

Vậy nghĩa là… Hoắc Lẫm chính là bạn trai qua mạng của tôi?!

 

Phản ứng đầu tiên của tôi chỉ có một chữ — chạy.

 

Chạy càng xa càng tốt!

 

Cậu ta… chắc là không biết tôi chính là người yêu qua mạng của mình đâu nhỉ?

 

Không thể nào biết được, tôi tự trấn an bản thân.

 

Nhưng chẳng bao lâu sau, trong trường bỗng có người hốt hoảng la lên:

 

“Có người lên sân thượng kìa!”

 

“Ai vậy?”

 

“Hoắc Lẫm đó! Đang thi giữa chừng thì bỏ đi, không biết vì sao lại ngồi trên sân thượng!”

 

Tim tôi thắt lại.

 

Cậu ta… không phải nghĩ quẩn rồi chứ?

 

Sợ xảy ra chuyện, tôi vội vàng chạy một mạch đến dưới sân thượng.

 

Quả nhiên, Hoắc Lẫm đang ngồi ở đó.

 

Tôi đứng dưới lầu, lo đến mức như kiến bò trên chảo nóng, ngửa đầu hét lên:

 

“Hoắc Lẫm! Em đừng kích động! Đây là tầng hai, nhảy xuống không chết được đâu!”

 

“Tuổi tác hai ta chênh lệch quá lớn, em ở bên cô sẽ không hạnh phúc đâu!”

 

Gió thổi rất mạnh, cậu ta đứng ở rìa sân thượng, áo sơ mi trắng bị gió thổi phần phật.

 

Cậu ta cúi đầu nhìn tôi, bỗng nhiên nhếch môi cười một cái:

 

“Lúc chị gọi video bắt em cho xem cơ bụng, chị đâu có nói thế này.”

 

Cậu ta khẽ hừ một tiếng, một tay chống lan can, gọn gàng nhảy xuống khỏi sân thượng.

 

Đứng vững ngay trước mặt tôi.

 

Tôi hoảng hốt lùi lại một bước, nhưng đã bị cậu ta nắm cổ tay, kéo đi thẳng về phía trước.

 

“Hoắc Lẫm, em kéo cô đi đâu vậy?”

 

“Tính sổ.”

 

Cậu ta dẫn tôi đến một góc khuất không có người, ép tôi sát vào tường.

 

“Chị à, hai tháng em kéo chị đánh game, cơ bụng cũng cho chị xem rồi, xong chị chơi trò biến mất?”

 

“Cái đó… em nghe cô giải thích đã, lúc đầu cô không biết em mới mười tám tuổi, cô thấy chúng ta không hợp…”

 

“Chị sợ em không được à?”

 

Giọng cậu ta hạ thấp, mang theo sự tự tin trẻ tuổi.

 

“Mười tám tuổi cũng có thể rất được.”

 

Cậu ta không cho tôi cơ hội phản ứng, cúi đầu lại gần.

 

Lần này, tôi không né tránh.

 

Thật ra đến lúc này, tôi đã hiểu rất rõ —

 

tôi đã thích Hoắc Lẫm rồi.

 

Có lẽ, tuổi tác không nên trở thành rào cản giữa chúng tôi.

 

Vài phút sau, tôi dựa vào tường, cảm giác chân có hơi mềm, Hoắc Lẫm đưa tay đỡ lấy tôi.

 

Tôi quay mặt đi, không dám nhìn cậu ta.

 

Không hiểu sao lại thấy vừa ngượng vừa xấu hổ.

 

“Chị à,” giọng cậu ta mang theo ý cười,

 

“Chẳng phải trước đây chị nói, gặp mặt là sẽ hôn chết em sao?”

 

________________________________________

 

10

 

Sau khi ở bên Hoắc Lẫm, cậu ta dọn vào sống cùng tôi.

 

Nhưng rất nhanh tôi bắt đầu hối hận với quyết định này.

 

Bởi vì Hoắc Lẫm… thật sự quá không biết chừng mực.

 

Khiến mỗi lần tôi lên lớp đều cảm thấy mệt mỏi, tinh thần không yên.

 

Còn cậu ta thì ngồi phía dưới, ánh mắt đầy vẻ đắc ý nhìn tôi.

 

Tôi nghiêm túc phản đối:

 

“Hoắc Lẫm, cô thấy em nên tiết chế lại một chút.”

 

Cậu ta nghiêng người sát lại, hạ giọng bên tai tôi:

 

“Em cố gắng.”

 

……

 

Một lúc sau, tôi mệt mỏi dựa vào lòng Hoắc Lẫm.

 

Chợt nhớ ra một chuyện, tôi ngẩng đầu hỏi cậu ta:

 

“Em biết cô là bạn gái qua mạng của em từ khi nào?”

 

“Ngay từ đầu.”

 

Cậu ta nói rất bình thản.

 

“Cô dùng WeChat đăng nhập máy chiếu bài giảng.”

 

Tôi tức đến mức muốn bùng nổ:

 

“Vậy mà em giấu cô lâu như thế, thấy cô mất mặt vui lắm à?”

 

“Vì ban đầu là chị theo đuổi em.”

 

Cậu ta cúi đầu, trán nhẹ chạm vào trán tôi, ánh mắt sâu thẳm như đêm sao:

 

“Cho nên em nghĩ… em cũng nên theo đuổi chị một lần.”

 

Tôi hừ nhẹ một tiếng, khóe môi không kìm được cong lên:

 

“Vậy bây giờ xem như theo đuổi thành công rồi chứ?”

 

Cậu ta khẽ cười:

 

“Ừ, theo đuổi được rồi.”

 

Cậu ta ôm tôi chặt hơn, ánh đèn ngoài cửa sổ phản chiếu trong đáy mắt lúc sáng lúc tối.

 

“Cả đời này, là của em.”

 

HẾT

 

💖 Góc tâm sự mỏng của bạn beta ~ 💖

 

Chào mọi người!

 

Beta truyện này, mình không thu phí, không VIP, cũng chẳng khóa chương. Những gì mình “đổi” chỉ là thời gian, đôi mắt nhức mỏi và vài sợi tóc bạc sớm… để mỗi câu chữ bạn đọc đều tròn trịa và đầy tâm tình.

 

Nếu bạn thấy truyện đọc ổn, khiến bạn mỉm cười hay thoải mái một chút thôi, thì hãy tặng mình một cái like, một lời bình, hoặc… một ly trà sữa để bé ún cho có sức beta là vui rồi hihi ~ 💛

 

🥺 Nếu bạn thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi beta truyện thôi chứ chưa làm giàu được từ truyện đâu huhu (ᵕ̣̣̣̣̣̣﹏ᵕ̣̣̣̣̣̣)

 

📌 Tài khoản donate của bé đây ạ: 

 

108613849981 

 

💗 Vietinbank

 

Nguyễn Văn Hà

 

🥺 “Ủng hộ bé nhaaaaaaaaa!!!!~~” 🥺

 

🥰5k — đủ làm bé vui líu ríu cả buổi trời

 

🥰 20k — bé cảm động tới mức muốn ôm điện thoại, rồi có khi hứng lên làm luôn bộ truyện mới

 

🥰50k — tốc độ ra chương của bé sẽ nhanh như mèo thấy hạt🐱💨

 

🥰 Không ủng hộ — cũng chẳng sao hết! Chỉ cần bạn đừng đọc rồi lặng lẽ biến mất. Một cái tim hay 1 cái cmt thui cũng đủ làm bé ấm lòng cả ngày ~

 

---

 

Cảm ơn bạn vì đã đọc đến tận đây.

 

Và cảm ơn bạn vì đã thương bé, dù chỉ một chút thôi~~

 

💖 một bé Beta, người chắp vá câu chữ bằng cả trái tim, sống bằng niềm yêu thương của mọi người 💖

Chương trước Chương tiếp
Loading...