Thầy Ơi, Em Thích Thầy
4
“Thường thì, thói quen viết của một người rất nhỏ nhặt, nhưng lại là thứ khó thay đổi nhất.”
“Nhìn bản nháp này, khi ghi chú tên công trình bằng tiếng Anh, người viết có thói quen nối hai chữ ‘c’ lại thành chữ ‘x’.”
“Chữ ‘l’ cũng vậy, khi viết sẽ kéo một nét dài phía trước.”
“Tôi là giáo viên của cô ấy, tôi biết nét chữ của cô ấy thế nào.”
Phòng học không bật đèn, ánh sáng xanh của màn hình PPT phản chiếu làn da anh trở nên lạnh nhạt, bờ vai phải của anh hơi nghiêng về phía tôi, các đốt ngón tay đặt lên vai tôi.
Anh đang đứng về phía tôi.
Ánh mắt anh chuyển sang Tiểu L – người giờ đang đứng hình tại chỗ.
“Cô có thể giải thích vì sao trong bản sau, tất cả các chữ cái đều không có đặc điểm đó không?”
“Nếu muốn làm giả, thì kỹ thuật cũng nên tinh vi một chút.”
“……”
Mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía cô gái đang luống cuống kia.
Cô ta trợn to mắt, lắc đầu, cố phủ nhận tất cả.
Tôi nghe thấy có giáo viên thở dài, cả người từng thân thiết với Tiểu L cũng lắc đầu, không dám tin mà hỏi khẽ:
“Em thật sự đạo à? Em bình thường đâu phải kiểu học sinh như thế.”
Có thể vì quá xấu hổ, hoặc vì sự nghiêm khắc từ Lục Dật Lâm quá rõ ràng, Tiểu L bật khóc òa lên.
Như thể không chịu đựng thêm được nữa, cô ta bắt đầu hét lên liên tục.
Cô ta hỏi tại sao, rõ ràng đã cố gắng như thế, mà vẫn không được đứng đầu.
Cô ta hỏi tại sao, vẫn còn có giáo viên đứng về phía tôi.
Cô ta nói, cô ta không thua tôi – chỉ là muốn kéo tôi xuống.
Chỉ là… cô ta quá muốn thắng rồi.
Đôi mắt đỏ ngầu của cô ta trừng trừng nhìn tôi, đột nhiên lao về phía tôi, là Lục Dật Lâm nhíu mày kéo tôi về phía sau, giữ khoảng cách với cô ta.
Đôi mắt đã khóc sưng lên đầy vẻ điên dại, khiến người ta sợ hãi.
“Tôi không thua cô! Tôi còn giỏi hơn cô nhiều! Thiết kế của cô tôi cũng làm được, tôi chỉ là, chỉ là…”
Cô gái ôm mặt, từ từ khuỵu xuống, vừa khóc vừa ngồi bệt xuống đất.
“Tôi chỉ không muốn thua… tôi chỉ không muốn thua mà…”
“Ngay từ đầu, cô đã thua rồi.”
Căn phòng yên lặng chỉ còn tiếng nấc, từng câu từng chữ của Lục Dật Lâm như đập thẳng vào tai.
“Từ lúc cô có suy nghĩ lệch lạc, thì dù thủ đoạn có cao siêu, tính toán có kỹ lưỡng, đến một ngày cũng sẽ lộ sơ hở.”
“Tôi nghe cô Dương nói, cô là học sinh có năng khiếu, có năng lực.”
“Nhưng cô không nên đem sự thông minh đi tìm lối tắt.”
“Những thứ mà cô đặt quá nhiều kỳ vọng viển vông lên đó, gán ghép quá nhiều giá trị sai lệch…”
“Cuối cùng sẽ hủy hoại chính cô.”
…
Tựa như mọi thứ đã đến hồi kết.
Trước khi bước vào lớp học, tôi cũng không ngờ mọi chuyện lại diễn ra đến mức này.
Đồ án của Tiểu L đương nhiên không được chọn, thậm chí sau này, e là cô ta cũng khó mà lấy lại được lòng tin của thầy cô.
Tôi theo Lục Dật Lâm ra khỏi lớp.
Hành lang dài trong khuôn viên lúc chiều vắng hoe, bóng cây lay động trên chiếc sơ mi trắng của anh.
“Lúc cô ta lao đến, em có bị đụng trúng không?”
Rõ ràng vừa tức giận trong lớp, vậy mà lúc quay sang tôi, anh lại hạ giọng xuống.
Có ánh sáng chói chiếu lên hàng mi anh, khiến chúng hơi cụp lại.
“Em không sao, mà… cảm ơn thầy Lục ạ.”
“Không cần cảm ơn tôi, là ai tôi cũng sẽ làm rõ.”
“Nhưng mà… thầy Lục hôm nay ngầu lắm luôn á.”
“Ngầu?”
Người trước mặt hơi nhướn mày, hình như có phần ngạc nhiên, ánh sáng nhạt rơi vào đáy mắt anh, vụn vụn lấp lánh.
Tôi gật đầu lia lịa, anh khẽ ho một tiếng.
“Lục Dật Lâm, tại sao thầy lại muốn làm giáo viên vậy?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh. Trong đôi mắt ấy, chắc chắn có rất nhiều điều tôi chưa từng biết.
Nhưng anh chỉ lặng lẽ nhìn tôi vài giây.
“Giờ thì… không muốn nữa.”
“…Hả?”
Anh vẫn bình tĩnh nhìn tôi, cúi đầu.
“Bây giờ, không còn muốn làm nữa rồi.”
19
Luôn có người, khiến trái tim người khác vỡ vụn, rồi khuấy động tất cả cảm xúc trong họ, khiến họ bồn chồn, phiền muộn.
Khi mùa hè sắp đến, tôi cũng rơi vào trạng thái ấy.
Dịch bệnh thuyên giảm, trường học dỡ phong tỏa.
Nhiệt độ tăng lên, gió đêm cũng bắt đầu dịu dàng hơn.
Câu lạc bộ âm nhạc tổ chức hoạt động offline – được phép ca hát và tụ tập ăn uống ngoài sân thể dục vào buổi tối.
Dù vẫn trong khuôn viên trường, nhưng cuối cùng cũng có được chút không khí như bên ngoài.
Bạn cùng phòng tôi là hội trưởng CLB, tôi giúp cô ấy treo nốt dây đèn hình ngôi sao, các gian nhỏ ở góc sân cũng bắt đầu có người tụ lại.
Âm thanh dây đàn guitar nhẹ nhàng ngân lên.
Tôi cùng một người nữa khiêng ghế từ lớp ra, còn có mấy thùng bia vừa nhập lại vì dịch, khui lon, nhấp một ngụm lớn trong lúc nghe ai đó đang hát.
Một bài của ban nhạc cũ, buồn buồn.
Cô ấy đang hát: “Em đã làm gì khiến anh buồn đến vậy.”
Sân thể dục rộng mênh mông, gió lồng lộng thổi, ánh đèn đường lốm đốm, người cũng đông dần.
Micro không tốt, âm vang méo mó, như thể có người nắm cổ áo bạn, ép bạn phải trả lời.
“Dạo này cậu có tâm trạng không tốt à?”
Người bên cạnh nằm gục lên lưng ghế nhìn tôi, bầu trời đầy sao phủ xuống phía sau cô ấy.
Đúng vậy, tôi gần như đã quên rồi.
Quên mất điều khiến mình buồn.
Lục Dật Lâm đột nhiên xuất hiện cạnh một người phụ nữ.
Là giáo viên ngữ văn mới về trường, cũng trẻ như anh, dịu dàng, không hiểu sao tin đồn giữa họ càng lúc càng lan rộng.
Ngay cả bạn cùng phòng tôi cũng nói: “Thầy Lục với cô giáo mới kia đẹp đôi thật đấy.”
Tôi không biết nên phản ứng thế nào khi nghe anh thực sự có bạn gái. Rõ ràng tôi đã chiếm dụng anh lâu như thế rồi mà.
Đoạn trò chuyện gần nhất trong điện thoại giữa tôi và anh cũng đã dừng lại từ một tuần trước.
Tôi nhắn rằng không cần anh mang đồ ăn mẹ tôi nấu nữa, mấy ngày nay làm phiền anh quá rồi.
Chắc lúc đó anh đang dạy, hơn một tiếng rưỡi sau mới trả lời tôi.
Chỉ là một dấu hỏi chấm.
Tôi không nhắn thêm nữa. Một lúc sau, anh hỏi lại: “Sao thế?”
Tôi tắt màn hình, không trả lời.
Tôi không thích bia lắm, nên khi người bên cạnh đã uống đến năm sáu lon, tôi mới mở lon thứ hai.
Cô ấy chắc đã say rồi, chỉ vào mũi tôi, bảo không cho tôi uống nữa.
“Này, Lâm Nghiêu, cậu xem, kia có phải là thầy Lục không?”
Tôi theo hướng tay cô ấy nhìn qua, kể từ mấy lần gặp qua camera lúc học online, hình như tôi đã rất lâu không thấy anh ngoài đời.
Anh vẫn mặc áo sơ mi trắng, áo vest khoác hờ trên tay, dáng người cao gầy, đang đứng trước quầy âm nhạc của bạn tôi.
Ánh sáng phản chiếu từ gọng kính trông lấp lánh như thủy tinh, nhưng không đẹp bằng ánh mắt sau lớp kính đó.
Có vài sinh viên nhận ra anh, chào hỏi.
Tôi… có chút cồn ngấm vào đầu.
Tôi cũng… đã phiền muộn rất lâu rồi.
Tôi đứng bật dậy, lon bia rỗng lăn lộc cộc dưới chân, đổ lăn lóc khắp sàn.
Giữa đám đông sinh viên, tôi đứng đó nhìn anh, nghĩ anh sẽ không thấy tôi.
Kết quả, anh không những thấy, mà còn bước về phía tôi.
“Cô ấy uống bao nhiêu rồi?”
Tôi trơ mắt nhìn anh cúi xuống nhặt lon bia, hỏi người bên cạnh tôi.
“Ái chà, chưa uống bằng tôi đâu.” Người kia phẩy tay.
Tôi gạt mạnh vệt nước nơi khóe miệng, trừng mắt nhìn anh.
Tầm nhìn mờ đi, ánh đèn mờ mờ loang loáng trong đôi mắt tôi.
Tôi nắm lấy tay anh, kéo anh đi.
Anh để mặc tôi dắt anh đi. Gió đêm lướt qua tai, tối nay sáng lạ thường – không phải sáng vì trăng, mà sáng như một buổi chiều sắp tắt, như ánh lửa vô cớ bừng lên trong lòng ngực.
Tôi kéo anh đến một góc tường, dồn hết can đảm, chặn anh lại.
Anh cúi xuống nhìn tôi, sống mũi cao, môi mỏng dường như đang khẽ cong lên.
Đến khi ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua má tôi.
“Tôi đã làm gì khiến em buồn?”
Là câu hát ban nãy, cũng là chính lời anh hỏi.
Tôi ngơ ngẩn hồi lâu.
“Thầy đang yêu à? Lục Dật Lâm.”
Tôi cố để giọng mình bình tĩnh, nhưng không làm được. Tôi muốn ra vẻ không quan tâm, nhưng gió đêm cứ nhẹ nhàng mà dài lê thê.
“Không.” Anh trả lời rất nhẹ, rất dứt khoát.
“Sao lại không chứ, tại sao không yêu cô ấy? Cô ấy tốt như vậy…”
“Em rất muốn tôi yêu cô ấy à?” Giọng anh bắt đầu pha chút ý cười.
Tôi lại cười không nổi, lắc đầu liên tục.
“Vậy thì em…” Anh hơi nheo mắt, nghiêng người sát lại gần tôi hơn.
“Em muốn ở bên thầy!” Tôi đột ngột bật ra câu đó, đầu óc chắc chắn đã ngừng hoạt động.
Đến tôi và anh đều sững người.
Tôi thật sự nhìn thấy ánh hoảng hốt trong đôi mắt nâu nhạt của anh, giống như một lớp hổ phách vừa phủ lên.
Trái tim tôi đập mạnh đến mức như vang bên tai.
Một lúc lâu sau, anh vẫn chưa trả lời.
Tôi buông xuôi.
“Được rồi, được rồi, em hiểu, thầy từ chối em cũng không sao mà, dù sao thầy là giáo viên của em mà… thầy xem em như em gái đúng không, hức, em hiểu, là em tự đa tình, em…”
Tôi chưa kịp nói hết câu thì sống mũi đã cay xè. Anh vừa định nói gì đó, gọi tên tôi.
Nhưng tôi không muốn nghe anh giải thích. Nói đúng hơn là não tôi không xử lý nổi tình huống lúng túng này.
Tôi quay đầu định rời đi, thì anh đột ngột giữ chặt tay tôi lại.
Tôi gượng cười với anh một cái, còn khó coi hơn cả khóc.
“Không sao đâu Lục Dật Lâm, em biết… quan hệ của chúng ta… sẽ bị người ta bàn ra tán vào…”
“Dừng lại. Nghe tôi nói.”
Anh siết cổ tay tôi chặt hơn một chút, lông mày cũng nhíu lại.
“Chắc là thầy cũng không thích em đâu, nếu ở bên nhau thì sẽ rất nực cười, mọi người sẽ dị nghị, sẽ hủy hoại sự nghiệp của thầy, em…”
“Tch.”
Tôi nghe thấy anh khẽ tặc lưỡi.
Và rồi tôi không nói được gì nữa.
Vì anh cúi xuống hôn tôi.
Cằm bị anh giữ lại, câu nói dở dang bị nuốt trọn, tất cả như nổ tung trong đầu tôi, mọi suy nghĩ bị xóa sạch.
Tôi không thể nghĩ được gì nữa.
Thật sự không thể.
Anh buông tôi ra, trán chạm nhẹ vào trán tôi.