Người Mẹ Trọng Sinh Và Ông Bố Trăm Tỷ

3



Diệp Dao cuống cuồng bịt máu giúp anh ta.

 

Chu Phóng liếc nhìn tôi: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

 

________________________________________

 

8

 

Suốt dọc đường là bầu không khí áp suất thấp.

 

Tôi tưởng sẽ có màn chất vấn hoặc đối thoại, nhưng không có.

 

Thậm chí mấy ngày sau đó, chúng tôi vẫn tôn trọng lẫn nhau, không nhắc tới chuyện hôm đó.

 

Tôi nghĩ có lẽ anh ấy thật sự rất để tâm chuyện này.

 

Thậm chí đã bắt đầu chán ghét tôi.

 

Chỉ là không muốn mất mặt trước mặt Chu Duệ nên mới ra sức bảo vệ.

 

Ban đầu tôi còn định nghiêm túc lo lắng một chút, nhưng khổ nỗi giường trong phòng quá to, quá mềm, tôi ôm con ngủ say như chết, chẳng biết trời trăng mây gió gì.

 

Chu Phóng thường xuyên rất muộn mới về phòng ngủ.

 

Người hầu còn khen gần đây trông tôi dường như cởi mở hơn hẳn.

 

Cô ấy bảo chắc là nhờ mấy viên canxi Chu Phóng mang về giúp tôi khỏe mạnh hơn.

 

Tôi bắt đầu thấy tò mò rốt cuộc mười năm sau tôi đã sống kiểu gì mà biến hóa đến mức đó.

 

Vì thế trong những lần tôi gặng hỏi, kết hợp với lời con gái từng nói, tôi dần ráp lại được câu chuyện của chính mình.

 

Tôi và Chu Duệ bắt đầu yêu nhau từ năm 22 tuổi tới 27 tuổi, khi tôi tràn đầy hy vọng được cưới thì anh ta lại ngoại tình với cô em gái nuôi của tôi.

 

Kể từ đó, tôi u uất, ủ rũ.

 

Không biết do tâm lý trả thù hay lý do gì khác, tôi nhanh chóng kết hôn với Chu Phóng.

 

Nhưng hôn nhân của chúng tôi chỉ là hợp đồng, sống như người dưng, trong nhà hầu như không nói chuyện.

 

Vì vậy việc tôi nghĩ anh chán ghét mình cũng không có gì khó hiểu.

 

Bởi suốt năm năm qua, chúng tôi vẫn luôn như vậy.

 

Biến số là một năm trước, tôi tổ chức tiệc tại nhà, mời không ít bạn bè và đồng nghiệp đến chơi.

 

Say rượu, mất kiểm soát, sau đó mang thai con gái.

 

Dù Chu Phóng đã chứng minh đứa trẻ là con anh ấy, nhưng Diệp Dao từng nói với tôi rằng cô ta thấy người đàn ông khác rời khỏi phòng tôi tối đó.

 

Từ đó quan hệ giữa tôi và Diệp Dao ngày càng thân thiết.

 

Tôi còn tin rằng Chu Phóng cưới tôi chỉ để đối phó em trai, là một người đàn ông chỉ biết vì lợi ích.

 

Thế là tôi càng thêm suy sụp, cuối cùng đòi ly hôn.

 

Chu Phóng khi ấy không lập tức đồng ý, chúng tôi đã tranh luận chuyện này vài lần.

 

Cuối cùng, trên đường ôm con rời khỏi nhà họ Chu, tôi gặp tai nạn.

 

Đó là cuộc đời ngắn ngủi và thảm hại ở tuổi 33 của tôi.

 

Người trong câu chuyện đó vừa giống tôi lại vừa không giống tôi.

 

Tôi không giống kiểu phụ nữ sẽ vì Chu Duệ ngoại tình mà suy sụp đau khổ.

 

Chu Duệ là loại đàn ông ích kỷ, yếu đuối, tôi đã biết ngay từ khi bắt đầu qua lại.

 

Tôi đến với anh ta chỉ vì lợi ích và bộ gen khá ổn.

 

Nếu đổi thành anh trai anh ta thì gen chẳng phải còn tốt hơn à? Tôi buồn cái nỗi gì?

 

Nhưng chuyện Chu Duệ ngoại tình rồi tôi cưới ngay anh trai anh ta thì lại đúng chuẩn tính cách ăn miếng trả miếng của tôi.

 

Không biết từ lúc nào tôi đã ngủ thiếp đi giữa mớ suy nghĩ.

 

Không phải một đêm yên giấc cho lắm, hình như có muỗi đốt, má tôi cứ ngứa ngáy mãi.

 

________________________________________

 

9

 

Dù vẫn chưa thể hiểu nổi tại sao tôi năm 32 tuổi lại làm ra những chuyện như thế.

 

Nhưng để không bị chồng đá ra khỏi nhà, tôi vẫn nghiêm túc nỗ lực một chút.

 

Một hôm tôi dậy rất sớm, làm bữa sáng yêu thương cho Chu Phóng: sữa tươi với ngũ cốc.

 

Chu Phóng uống một ngụm rồi nhổ ra.

 

【Đáng ghét, ba xấu xa, không biết trân trọng tấm lòng của mẹ!】

 

Tôi không hề nản, liền chọn một chai nước hoa làm quà kỷ niệm ngày cưới cho anh ấy.

 

Chu Phóng trông như muốn nói gì đó, rồi bỏ lọ nước hoa vào ngăn tủ đầu giường.

 

【Đáng ghét, ba dữ quá, sao không xịt ngay cho mẹ vui!】

 

Tôi tra ngày sinh của Chu Phóng, tự tay trang trí nhà cửa, tổ chức sinh nhật cho anh ấy.

 

Chu Phóng hỏi tôi: “Dạo này em có chuyện gì không hài lòng với anh à?”

 

Tôi mờ mịt lắc đầu: “Không mà.”

 

Anh lại hỏi tôi dạo này có uống canxi không, tôi nói có.

 

Nhưng trong lòng thì rất chột dạ.

 

Dù sao tôi vẫn nghĩ thuốc nào chả có độc, nên lúc nhớ lúc quên, có hôm còn quên mấy liều.

 

Chu Phóng còn định nói gì thêm, nhưng bị một cuộc điện thoại cắt ngang.

 

Tôi bế con về phòng lầm rầm than vãn.

 

“Chu Tiểu Vãn, con nói mẹ nghe, còn chuyện gì nữa mà con biết không chịu nói?”

 

“Nếu không nói, ba sẽ đuổi hai mẹ con mình ra đường đấy.”

 

Giọng con gái nhỏ nhẹ vang lên:

 

【Mỗi lần con chưa đầy một tuổi là lại quay về từ đầu, mẹ ơi, trí nhớ của con cũng có hạn mà.】

 

“Hay thế này, mẹ cho hai mẹ con làm xét nghiệm ADN. Nếu con là con ruột của ba, thì mình ở lại. Nếu không phải... mẹ rút hết tiền thẻ đen, rồi dắt con bỏ trốn.”

 

【Nghe mẹ hết!】

 

Tôi cúi xuống sát tai bé con thì thầm: “Mẹ cũng là người xuyên không về đây đấy, Diệp Uyển 33 tuổi không cho con cuộc sống tốt, lần này nhất định sẽ đưa con đi đúng đường.”

 

Hai mẹ con tôi cười khúc khích bên mép giường như hai kẻ đồng phạm nhỏ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...