Mang Thai Với Công Tử Bắc Kinh
3
“Mẹ biết hồi cấp ba con từng thân với nó, nên có chút thương cảm. Nhưng chuyện hôn nhân không thể tùy tiện được.”
Bố tôi hừ lạnh: “Nói thẳng nhé. Con chỉ có hai lựa chọn: hoặc gả cho Giang Văn Dạ, hoặc nghe theo sắp xếp của bố. Không có lựa chọn thứ ba.”
Tôi nhìn họ.
“Thì ra… chuyện hồi cấp ba, ba mẹ đều biết cả.”
Mặt mẹ tôi khựng lại.
Thì ra, lúc tôi buồn bã bế tắc, họ vẫn luôn nhìn thấy.
Lúc tôi ghen tị người khác được bố mẹ yêu thương, họ cũng biết rõ.
Khi tính cách tôi dần trở nên nhạy cảm, đa nghi, họ vẫn lạnh lùng mặc kệ.
Vậy thì thà không biết còn hơn.
Trên đường về, tôi vốn đã nghĩ xong phải nói gì.
Liên hôn thì liên hôn, đối tượng là Giang Văn Dạ, tôi đồng ý.
Không ai tốt hơn anh cả.
Nhưng giờ đây, tôi lại chẳng muốn để họ toại nguyện nữa.
Dựa vào cái gì?
Cùng là họ Chu, sao tôi và Chu Tòng Tự khác biệt đến thế?
Tại sao nó chẳng cần cố gắng gì cũng có mọi thứ?
Tại sao tôi nỗ lực hết mình… cuối cùng cũng chỉ là một quân cờ để liên hôn?
Đều là họ Chu mà.
Mẹ tôi giải thích: “Tàng Tàng, nhà họ Chu cơ nghiệp lớn, không thể quan tâm đến từng chuyện nhỏ.”
“Con mang họ Chu, được hưởng phúc nhà họ Chu, thì cũng nên đóng góp cho nhà họ.”
Trước đây, tôi cũng từng tự thuyết phục bản thân như vậy.
Nhưng bây giờ mới thấy, cán cân của họ… lệch đến nực cười.
Lạnh nhạt với tôi, cưng chiều Chu Tòng Tự.
Tôi chua xót đến nghẹn ngào.
Cắn răng, tôi hít sâu một hơi.
“E là ba mẹ sẽ thất vọng rồi.”
“Đứa bé này… không phải của Giang Văn Dạ.”
Lời vừa dứt, sau lưng tôi vang lên một tiếng bước chân loạng choạng.
Tôi quay đầu lại.
Chỉ thấy Giang Văn Dạ sắc mặt trắng bệch, ánh mắt choáng váng, như bị rút cạn cả hơi thở.
Tôi sững người.
Sao anh lại… tới đây!?
12
“Giang Văn Dạ…”
Tôi mấp máy môi, lời giải thích suýt nữa bật ra lại bị nuốt xuống.
Khó khăn lắm tôi mới phản kháng được một lần, tôi…
Ánh mắt Giang Văn Dạ dừng lại nơi bụng dưới tôi.
Anh bước lên một bước, vươn tay ra, dường như định chạm vào.
Nhưng tay vừa nâng đến giữa không trung lại khựng xuống, rũ xuống rồi nắm chặt lấy tay tôi.
Tôi có thể cảm nhận được lòng bàn tay anh đang run, ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Giang Văn Dạ thở ra một hơi thật mạnh, như thể nỗi đau kéo đến từ tận sâu trong lồng ngực.
Sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên khuôn mặt tôi, cười gượng:
“Tàng Tàng, đừng bốc đồng.”
“Em có thể giận anh thế nào cũng được, nhưng chuyện liên quan đến danh dự như vậy, đừng nói linh tinh.”
Anh nắm tay tôi, đối diện với ba mẹ tôi:
“Chú, dì, là lỗi của cháu, khiến Tàng Tàng chịu tủi thân, mới tức giận mà nói ra mấy lời như thế.”
“Tuy cháu và Tàng Tàng mới ở bên nhau vài tháng, nhưng cháu đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để cưới cô ấy, sớm đã xem cô ấy là người đời này mình muốn gắn bó.”
“Mong chú dì yên tâm giao Tàng Tàng cho cháu, cháu tuyệt đối sẽ không để cô ấy chịu một chút ấm ức nào, càng không phụ lòng cô ấy.”
Giang Văn Dạ siết tay tôi rất chặt.
Mấy lần tôi định mở lời, đều bị anh khẩn cầu giữ lại.
Anh nói với giọng chân thành tột cùng, thái độ cũng khiêm nhường hết mức.
Ngay cả khi nghe thấy câu kia, anh vẫn chọn đứng về phía tôi.
Trái tim tôi đập dồn dập vì những lời anh nói.
Tôi thở hắt ra.
Nếu ngay lúc này, tôi vẫn vì muốn phản kháng ba mẹ mà cố chấp cãi lại anh, rồi đánh mất anh… vậy thì tôi thật sự quá ngốc.
Dưới ánh mắt đầy bất an của Giang Văn Dạ, tôi chậm rãi gật đầu.
“Lúc nãy em nói là giận quá thôi.”
Ba người đối diện rõ ràng cùng lúc thở phào.
Mẹ tôi lại nở nụ cười, hỏi han vài câu về sức khỏe của tôi.
Trò chuyện qua loa vài câu, ba mẹ lần lượt rời đi.
Bọn họ vừa đi, Giang Văn Dạ lập tức không giữ nổi bình tĩnh nữa.
“Chu Ý Đường, em hay lắm đấy.”
Anh vẫn nắm tay tôi, giọng điệu đầy nhẫn nhịn.
Nhưng không dám nhìn tôi, cả sống lưng cũng run nhẹ.
Tôi dịu giọng: “Mình tìm chỗ khác nói chuyện đi, em không muốn ở đây.”
Giang Văn Dạ lập tức kéo tôi đứng dậy, sải bước ra khỏi nhà họ Chu.
Vừa lên xe, người anh căng chặt, lái với tốc độ cực nhanh.
Tôi cũng không dám lên tiếng cắt lời, sợ rằng sơ sẩy một cái cả ba người nhà chúng tôi sẽ tụ họp dưới suối vàng.
Cho đến khi về đến căn hộ chung.
Giang Văn Dạ kéo tôi vào trong, “rầm” một tiếng đóng cửa.
Quay đầu lại, mắt anh đã đỏ hoe.
“Là ai?”
“Hà Thành Khê sao?”
“Tại sao lại là cậu ta? Em thích kiểu lố lăng như vậy à?”
“Không phải em từng bảo anh nghiêm túc sao? Sao bây giờ khẩu vị lại thay đổi rồi?”
“Anh kém cậu ta ở điểm nào?”
“Em thấy cậu ta có đến để chịu trách nhiệm không?”
“Ha, kể cả cậu ta có đến, cũng không cướp được em từ tay anh đâu!”
“Ban đầu anh còn khá nể cậu ta, nhưng cậu ta dám ve vãn người của anh, giờ anh chỉ muốn giết chết cậu ta!”
“Còn dám để em có thai!”
Giang Văn Dạ nghiến răng nghiến lợi.
Tôi chẳng chen được lời nào.
“Nếu anh đánh chết cậu ta, em để đứa bé gọi anh là ba được không?”
“Anh có thể xem nó như con ruột.”
“Chu Ý Đường, anh vừa thấy tin là chạy đến ngay.”
Giọng anh trầm xuống, mang theo nét u uất:
“Anh tưởng là con của anh, em không biết anh vui đến mức nào trên đường đến đây đâu, còn bảo mẹ chuẩn bị hôn lễ rồi.”
“Thế mà vừa vào nhà…”
“Chu Ý Đường, chẳng lẽ anh đối với em chưa đủ tốt sao? Nếu chưa đủ, em nói với anh đi, đừng đi tìm người khác.”
“Anh và Giang Tuần chẳng có gì cả, mục tiêu của cô ta không phải anh, là em.”
“Ở sân bay đông người quá, anh không tiện nói. Dù sao chuyện này cũng không đơn giản.”
“Sau đó anh đi tìm em, lại gặp Hà Thành Khê, anh sợ bị cậu ta lợi dụng để khống chế Giang Tuần.”
“Anh rất yêu em, yêu đến tận xương tủy.”
“Nhưng anh và Giang Tuần lớn lên cùng nhau, không thể khiến cô ấy rơi vào thế khó xử. Nếu làm vậy, anh còn là người sao?”
“Anh định đợi lúc chỉ có hai đứa mình sẽ từ từ giải thích… nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.”
“Anh chưa bao giờ nghĩ em sẽ nói chia tay.”
Nói tới đây, anh chợt nhớ ra gì đó, vội lấy điện thoại ra.
Tôi cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng.
“Thật ra…”
Giang Văn Dạ cắt ngang, giơ ảnh chụp màn hình lời tỏ tình năm đó.
“Để anh nói nốt đã.”
“Em nhìn xem, là em nói đó, ai thay lòng đổi dạ là cún con.”
“Anh đi xử lý tình địch, thế mà em lại nhân cơ hội xử lý luôn anh?”
“Em mới là cún con đấy.”
“Nhưng anh lại yêu cún con thì biết làm sao?”
“Em có thể… cũng yêu anh một chút được không?”
“Xin em đấy.”
Giang Văn Dạ úp mặt vào đùi tôi.
Tôi cảm nhận được một mảng ẩm ướt nơi đó.
Lòng tôi lập tức mềm nhũn.
“Giờ em được nói chưa?”
Giang Văn Dạ giọng nghèn nghẹn: “Nếu là lời từ chối, em đừng nói.”
Tôi xoa đầu anh.
“Em đang mang thai, con của anh.”
Giang Văn Dạ ngẩng đầu bật dậy, đôi mắt ngấn nước nhìn chằm chằm tôi.
Tôi tiếp lời: “Ở nhà em nói câu đó thật sự là tức giận. Em ghét sự bất công của ba mẹ, em không muốn họ như ý. Em không ngờ anh sẽ đến.”
“Nói chia tay là vì em tưởng anh thích Giang Tuần, em ghen.”
“Thật ra, em cũng thích anh.”
Hà Thành Khê nói ai nhìn cũng biết tôi không thích Giang Văn Dạ.
Thì anh ấy sao lại không nhận ra được?
“Trước đây em hay kể xấu anh với Dư Hạ, nhưng thật ra, là vì em ghen tị với anh.”
“Ghen vì anh được bố mẹ yêu, ghen vì anh được tự do, muốn gì làm nấy.”
Con người mà, càng không có cái gì thì lại càng ghét người khác có cái đó.
Cuối cùng cũng là vì ghen tị mà thôi.
“Nếu không phải, thì khi anh tỏ tình mà em gửi nhầm ảnh, em hoàn toàn có thể xoá anh.”
“Giang Văn Dạ, có lẽ từ rất sớm, em đã thích anh rồi, chỉ là em chưa nhận ra.”
“Em thật sự rất mừng vì anh chưa từng buông tay em.”
Tôi ôm lấy mặt anh, hôn nhẹ lên trán.
Nhưng Giang Văn Dạ nào chịu dừng ở đó, áp sát lại.
Nụ hôn kia, được anh kéo sâu thêm.
Tôi định nhắc anh cẩn thận em bé.
Không ngờ anh còn cẩn thận hơn tôi.
Anh chỉ hôn rất nhẹ, rồi ôm tôi vào lòng, cười như trẻ con được kẹo.
Tôi hỏi: “Chuyện của Giang Tuần, anh kể cho em được không?”
Giang Văn Dạ kể sơ qua lý do cô ấy trở về, rồi bổ sung:
“Hồi đó anh đến đám người kia xóa ảnh, tình cờ biết Giang Tuần bị bọn họ chơi xấu là vì cứu một cô gái. Cô ấy rất để tâm đến người đó.”
“Sau này vào bệnh viện, anh thử dò hỏi thì biết cô ấy thích người kia. Cô ấy còn bắt anh giữ bí mật.”
“Sau đó mỗi lần hẹn hò với người đó đều là anh đi che giấu hộ.”
“Nhưng sau đó có chuyện xảy ra, cô gái đó mất, Giang Tuần ra nước ngoài.”
“Cô ấy cứ vô thức tìm hình bóng người đó ở người khác.”
“Hôm anh đăng ảnh tụi mình lên, Giang Tuần bảo mắt em… rất giống người kia.”
“Vì thế, anh sợ cô ấy cướp em, nên không dám nói.”
Tôi gật gù, có chút trầm ngâm.
Giang Văn Dạ lập tức căng thẳng.
“Cô ấy thật sự tán tỉnh em rồi đúng không!”
“Không không.”
Khi đó, chắc Giang Tuần chỉ muốn tôi biết giới tính thật sự cô ấy thích, để tôi khỏi hiểu lầm cô ấy thích Giang Văn Dạ.
Giang Văn Dạ hôn tôi một cái.
“Anh biết em giận nhà họ Chu.”
“Tàng Tàng, em cứ thoải mái lợi dụng anh.”
“Anh sẽ dùng tất cả những gì anh có, giúp em đạt được tất cả những gì em muốn.”
13
Nửa tháng sau, tôi và Giang Văn Dạ kết hôn, Chu Tòng Tự cuối cùng cũng mạ vàng xong từ nước ngoài trở về, kịp đến dự đám cưới của chúng tôi.
Anh ta vẫn như mọi khi, ngạo mạn, tự phụ.
Hà Thành Khê thì không xuất hiện.
Giang Tuần đã sắp xếp từ sớm, lừa anh ta rời khỏi thủ đô.
Lúc tôi mặc váy cưới bước ra, cô ấy nhìn tôi thất thần.
Một người xưa nay luôn kiêu kỳ, sắc sảo như cô ấy… vậy mà lại đỏ hoe mắt.
Chắc lại nhớ tới người kia rồi.
Sau khi kết hôn, tôi ở lại nhà họ Giang an dưỡng thai, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được cảm giác được cưng chiều.
Tôi cũng không rảnh rỗi gì — khi Chu Tòng Tự tiếp nhận công ty, tôi đã kiên quyết yêu cầu được vào làm ở tập đoàn Chu thị.
Chu Tòng Tự được ba mẹ bảo bọc như kẻ ngốc, hoàn toàn không phải đối thủ của tôi.
Thêm Giang Văn Dạ âm thầm giúp đỡ, chưa đến ba năm, đa phần người trong công ty đã đứng về phía tôi.
Đến khi ba mẹ phát hiện, thì đã muộn.
Họ mắng tôi là đồ vô ơn, phản bội.
Tôi cười:
“Tôi cũng mang họ Chu, ba mẹ đang lo cái gì vậy?”
“Ít nhất tôi có thể đảm bảo, khi hai người không còn nữa mà tôi vẫn còn sống, Chu thị vẫn mang họ Chu.”
“Còn Chu Tòng Tự… mấy người nghĩ nó làm được không?”
Cho dù họ có không cam lòng, thì đó cũng là sự thật không thể chối bỏ.
Bước ra khỏi công ty, Giang Văn Dạ đang bế con gái của chúng tôi chờ ở dưới lầu.
Dư Hạ và Lục Đình cũng đến.
“Mẹ ra rồi kìa!”
“Tàng Tàng!”
“Mẹ ơi… mẹ ơi…”
Giọng con gái líu ríu gọi tôi, tự mình từ lòng Giang Văn Dạ tuột xuống, lảo đảo chạy về phía tôi.
Tôi dang tay ôm con vào lòng.
“Bảo bối của mẹ giỏi quá!”
Giang Văn Dạ cũng bước đến.
Ở phía xa, có một bóng người lặng lẽ xoay lưng rời đi.
Giang Văn Dạ liếc nhìn một cái.
Tôi nắm tay con gái, đi ngang qua anh:
“Nhìn gì thế?”
“Không có gì, mình về nhà thôi.”
“Ừ, về nhà.”
(Hết.)