Con Tốt Trong Ván Cờ Liên Hôn

3



Khó khăn lắm tôi mới hẹn được Hoắc Xuyên đi cùng, tất nhiên không thể qua loa.

Trên đường đến điểm hẹn, có không ít ánh nhìn ngoái lại phía tôi. Nhưng tôi đã quen với điều đó từ lâu — vẫn thản nhiên bước qua cổng trường, chiếc váy mới khẽ lay theo từng bước chân.

Chiếc Maybach màu đen đỗ bên lề đường. Tôi liếc nhanh biển số, mỉm cười bước vào.

Từ lúc lên xe đến khi thắt dây an toàn, Hoắc Xuyên chưa hề liếc nhìn tôi lấy một lần. Chỉ thản nhiên hỏi:

“Đi đâu?”

“Em gửi địa chỉ rồi đó.”

Địa điểm là một trung tâm thương mại mới khai trương, hơi xa trung tâm một chút — tôi cố tình chọn vậy để kéo dài thời gian ở chung. Ngay cạnh là rạp chiếu phim, mấy phim mới vừa ra, nếu thuận lợi, có thể viện cớ mời anh xem luôn. Một quy trình chuẩn chỉnh — không khác gì một buổi hẹn hò được lên kế hoạch tỉ mỉ.

Chỉ cần anh không từ chối, nghĩa là… vẫn còn hy vọng.

Tại cửa hàng đồ bơi, tôi cầm một bộ lên, cười dịu dàng hỏi:

“Anh Hoắc Xuyên, bộ này… được không?”

Anh không ngẩng đầu, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại:

“Cũng được.”

Tôi vẫn cố gắng giữ nụ cười:
“Thế còn anh, định mua bộ nào?”

“Anh có rồi.”

Tôi dịch lại gần hơn một chút, giả vờ vô tình chạm vào tay anh khi với lấy món đồ gần đó:

“Anh, giúp em lấy bộ này được không?”

Hai cánh tay chạm khẽ vào nhau, tôi thầm mừng trong bụng.

Nhưng... có gì đó lạ lắm.

Tôi khẽ ngẩng đầu, ánh mắt vô thức quét quanh — phản chiếu trên mặt kính là một bóng người quen thuộc: đứng núp sau tường, nghiêng đầu nhìn trộm, cắn nhẹ ngón tay, chân không ngừng rung.

Ngoài Đoạn Thư Gia ra thì còn ai vào đây?

“Vân Kỳ, em chọn đi. Anh ra nghe điện thoại.” – Giọng Hoắc Xuyên vang bên tai.

Tôi gật đầu, chờ anh bước ra, rồi ngồi xuống sofa gọi thẳng cho kẻ theo dõi mình.

“Anh à, đang ở đâu vậy?”

Anh ho nhẹ một tiếng:
“Ở… trường chứ đâu.”

Tôi nheo mắt nhìn về phía bóng tường:
“Còn dám nói dối? Nói đi, theo dõi em làm gì?”

Bên kia im lặng.

Tôi đợi xem anh sẽ bịa ra cớ gì lần này.

Một lát sau, giọng anh trầm hẳn xuống:
“Cuối tuần rảnh quá, mà chẳng ai chịu đi chơi với anh cả.”

Tôi nghẹn lời.

Nhà họ Đoạn sa sút, bạn bè xưa kia cũng lặng lẽ rời đi. Đoạn Thư Gia — từ một thiếu gia có mọi thứ — giờ chỉ còn lại một mình.

Tôi khẽ mím môi. Không biết nói gì để an ủi anh.

Ngay lúc đó, Hoắc Xuyên quay lại, sắc mặt lạnh tanh:
“Anh có việc gấp, xin lỗi.”

Chưa kịp phản ứng, anh đã bỏ đi, cửa xe đóng “sầm” phía sau.

Tấm vé xem phim đã đặt. Bỏ thì uổng.

Tôi quay sang điện thoại:
“Anh, đi xem với em nhé?”

Anh khựng lại:
“Thật à?”

Tôi bật cười.

Tâm trạng của anh thay đổi nhanh như gió. Chỉ một tấm vé phim là sáng rực cả gương mặt.

Nhiều lúc tôi ước mình cũng có thể vô tư như vậy.

Kế hoạch thức trắng đêm lên lịch hẹn hò… cuối cùng lại dùng hết cho anh trai.

Tôi chỉ vừa liếc qua máy gắp thú thì anh đã xông tới:
“Muốn con nào?”

“Con chim cánh cụt kia.” – Tôi chỉ.

“Được, xem anh đây.” – Anh đổi xu, tập trung điều khiển cần gắp.

Bên cạnh là một cặp đôi.

“Lần này mà không gắp được là chia tay đấy nha~” – Cô gái dỗi yêu.

“Yên tâm, lần này nhất định thành công!”

Tiếng đùa giỡn văng vẳng. Tôi quay đầu lại, họ đã đi đổi xu.

Còn Đoạn Thư Gia thì vẫn đứng đó, tập trung hết mức, hai mắt không rời khỏi chiếc móc gắp trong máy.

Lúc anh giơ con thú bông lên, gương mặt sáng bừng như một đứa trẻ:
“Thấy chưa? Anh giỏi không!”

Tôi khựng lại.

Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra…

Mối quan hệ giữa tôi và anh… không giống anh em.

Mà giống như một đôi đang yêu.

Ý nghĩ đó khiến tôi như bị điện giật, tim đập dồn dập.

Tôi lập tức lắc đầu xua đi — không thể nào!

 
8.
Ý nghĩ đó khiến tôi cả buổi tối bồn chồn, tim như không yên nổi một giây.

Tại quán ăn, Đoạn Thư Gia vẫn thong thả như không:
“Ăn xong anh đưa em về trường.”

“Không cần đâu, trường em ngay gần đây.” – Tôi cười, cắt miếng bít tết.

Anh gật đầu, không ép.

Tốt lắm. Nếu không có anh đưa về, tôi còn thời gian hóng gió trên đường.

Tôi rẽ ngang công viên cũ sát trường, định dạo vài vòng cho tiêu cơm — không ngờ lại chứng kiến một màn “drama dập mặt”.

Ánh đèn mờ nhòe soi lên hai bóng người đang… quấn chặt lấy nhau.

Một giọng nam trầm, khàn khàn, vang lên như kìm nén:

“Ai cho em về nước?”

Là… Hoắc Xuyên.

Tôi chết sững.

Chẳng lẽ… cô gái đó chính là “em gái ở nước ngoài” trong truyền thuyết?

Thảo nào vừa rồi vội vàng bỏ đi — thì ra là vì “em gái cưng” về nước.

“Chát—!”

Một cái tát giòn tan vang lên.

Tôi sững người định chạy đến can ngăn.

Chưa kịp nhấc chân thì…

Cô gái kia đột nhiên túm cổ áo anh, nhón chân hôn lên môi anh ta.

Tôi chết lặng.

Tát rồi lại hôn? Lối diễn xuất này vượt xa cả phim thần tượng.

Càng nghĩ càng rợn người — em gái mà lại đi thích anh trai mình?!

Khi tôi còn đang tiêu hóa cú sốc thì một đôi giày dừng ngay trước mặt.

Là Hoắc Xuyên.

Má trái anh vẫn còn in rõ dấu tay đỏ ửng.

“Em tiếp cận anh, rủ anh đi chơi… để xúc tiến hôn nhân liên kết hai nhà đúng không?” – Anh hỏi, bình thản đến đáng sợ.

Tôi im lặng vài giây rồi gật đầu:
“Vâng.”

“Được. Anh vừa nhắn cho ba mẹ rồi. Vài hôm nữa gặp mặt bàn chuyện.”

Nói rồi quay lưng bước đi, dứt khoát.

Tôi ngây người đứng lại.

Hóa ra, anh ta dùng tôi làm lá chắn — để tránh thứ tình cảm sai trái từ cô “em gái” ruột kia.

Cũng tốt thôi.

Tôi lợi dụng anh, anh lợi dụng tôi — huề nhau.

Nửa tiếng sau, mẹ nuôi nhắn tới:

“Giỏi lắm Vân Kỳ. Ngày mai về nhà một chuyến, mẹ và ba muốn bàn chuyện đính hôn.”
 
9.
Nếu đến cả “anh em ruột” còn có thể như thế…

Thì mối quan hệ giữa tôi và Đoạn Thư Gia… lẽ nào cũng…?

Trong đầu tôi vang lên lời bạn cùng phòng:

“Anh cậu là kiểu anh trai cuồng em gái mà~~”
Nghĩ lại những lần cùng mua sắm, cùng ăn, cùng xem phim, gắp thú… cái cảm giác kỳ lạ kia không phải là ảo giác.

Trí tưởng tượng con người thực sự là con dao hai lưỡi.

Vì sợ anh lại phá đám, lần này tôi lặng lẽ về nhà một mình.

Ngủ vùi cho tới lúc bị quản gia gõ cửa gọi dậy, bảo ba mẹ đang chờ tôi trong thư phòng.

Tôi lơ ngơ lê dép tới nơi, còn chưa kịp đẩy cửa đã nghe tiếng… Đoạn Thư Gia!

“Liên hôn gì chứ, chẳng phải cô ấy là vợ nuôi từ nhỏ mà ba mẹ tìm cho con sao?”

Tôi: “???”

Ba mẹ tôi: “???”

Cả căn phòng đọng lại trong một biển dấu chấm hỏi.

Anh tôi – mặt dày, cổ cứng, tai đỏ bừng, nhưng vẫn nói như tụng kinh:

“Hồi nhỏ con bảo muốn cưới cô bé hàng xóm, ba mẹ dắt con lên chùa, còn khấn gì đó. Sau đó rước cô ấy về nhà — chẳng phải là vợ nuôi của con sao?”

Tôi suýt bật cười.

Ba tôi day trán:
“Ngồi xuống, nói cho rõ.”

Anh như trút hết nỗi lòng:
“Hồi đó con đâu biết ‘vợ nuôi’ là gì! Chỉ biết ba mẹ cứ bắt con chơi với cổ, còn suốt ngày khen cổ trước mặt con, không phải là muốn con thích người ta à?”

Mẹ tức đập bàn:
“Khi nào hả?!”

“Sao lại không? Con nhớ rõ ràng luôn!”

Tôi nhớ buổi sáng ấy.

Mẹ dịu dàng vuốt tóc tôi:
“Vân Kỳ càng lớn càng xinh nhỉ, Thư Gia, con thấy đúng không?”

Anh cúi đầu, không ăn gì, không nói gì.

Tôi còn tưởng anh ganh tỵ vì không được khen, liền lẽo đẽo theo sau năn nỉ dỗ dành, nũng nịu đủ kiểu.

Anh cuối cùng nói nhỏ:

“Đừng gọi anh là ‘anh’.”
Tôi như muốn khóc:
“Thế gọi gì?”

Anh giơ tay định lau nước mắt, nhưng khựng lại giữa chừng:
“…Thôi, không trách em được.”

Ánh mắt anh nhìn tôi lúc đó, phức tạp đến mức tôi không dám nhớ lại.

Tôi từng nghĩ anh chỉ đang tuổi nổi loạn. Nhưng bây giờ nhìn lại… mọi thứ đều là dấu hiệu.

Và câu “Cô ấy không phải em gái con!” trong bữa ăn ngày ấy — chính là khởi đầu cho mọi xáo trộn.

Thì ra… từ lâu, anh đã không xem tôi là “em gái” nữa rồi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...