Cả Nhà Tôi Xuyên Không Sinh Con

3



Bố mẹ: “???”

 

Tôi suýt nữa ngất xỉu:

 

“Tiểu Viễn, con nói cái gì cơ? Bố con lúc đó mới hai mươi tuổi á?!”

 

Tiểu Viễn nắm chặt tay áo, căng thẳng đáp:

 

“Ừm… đúng thế thật.”

 

Đệt, tôi đúng là mẹ đơn thân tuổi vị thành niên thật rồi!

 

Dù lúc đó tôi đã hai mươi tám, nhưng bố của con tôi còn chưa đủ tuổi kết hôn hợp pháp! Cưới cái con khỉ gì chứ!

 

Tôi có gương xấu từ chính bố mẹ mình rồi mà, sao tôi vẫn khát trai đến mức mù quáng thế này hả trời!

 

Tiểu Viễn vội vàng bổ sung:

 

“Mẹ ơi, bố con tuy nhỏ tuổi, nhưng vừa tròn hai mốt là kéo mẹ đi đăng ký kết hôn ngay đó! Bố rất yêu mẹ! Thật mà!”

 

Yêu hay không yêu, tôi không muốn biết nữa. Nếu Tiểu Viễn thật sự xuyên từ tương lai về… thì đầu óc tôi sắp nổ tung rồi:

 

“Cái tôi quan tâm không phải chuyện đó… Tôi quan tâm là… nếu thế thì tôi hơn bố con tới tám tuổi! Tôi hai mốt tuổi… vậy cậu ta giờ chẳng phải…”

 

Tôi run run giơ tay chỉ thẳng vào thằng em tiện nghi – Bùi Tịch Dịch, nước mắt lã chã:

 

“Chẳng phải bằng tuổi cậu ruột con sao? Biết đâu còn nhỏ hơn cậu ấy nữa?”

 

Bố mẹ tôi: “…”

 

Bùi Tịch Dịch: “…”

 

Tuy tôi mới hai mốt, nhưng từ cấp hai đã nhảy lớp, đại học cũng học vượt, giờ đã tốt nghiệp và vào công ty mẹ thực tập, chuẩn bị kế nhiệm rồi, là người đi làm đàng hoàng luôn đó!

 

Giờ bảo tôi, ba của con tôi có khi còn đang học… cấp hai?

 

Nếu cậu ta nhập học muộn, chẳng phải giờ còn ở tiểu học?

 

Tôi còn định đi tìm bố đứa nhỏ để chia sẻ gánh nặng nuôi con nữa mà, giờ tôi phải tìm thế nào?

 

Tìm được rồi thì mở miệng ra sao?

 

Phải chăng là:

 

“Chào em bé, đây là con trai của em, năm nay nó năm tuổi rồi nhé~”

 

Tôi chắc chắn sẽ bị đưa đi khám thần kinh!

 

Dù có giấy xét nghiệm ADN chứng minh, thì cậu nhóc mười ba tuổi kia cũng không thể gánh nổi trách nhiệm làm bố.

 

Xét về độ tuổi, bố của con tôi, về bản chất… vẫn là một đứa trẻ con!

 

Bố mẹ tôi lần này hoàn toàn nghẹn họng.

 

Bùi Tịch Dịch cũng câm nín.

 

Ngay cả Ôn Nghiên cũng không buông trò mèo nữa, ăn trọn một cú “quả dưa tương lai” to đùng liền nhìn tôi bằng ánh mắt… đầy thương hại.

 

Tiểu Viễn liếc trái liếc phải, thằng bé rất thông minh, chắc cũng đoán ra được vài chuyện viển vông, bèn lập tức cuộn tròn rúc vào lòng tôi, từ chối đối mặt với hiện thực.

 

Tôi gắng gượng lên tiếng:

 

“Tiểu Viễn à, cái đó… nếu bố con ở thế giới này chỉ lớn hơn con tám tuổi, con có chấp nhận được không? Ý mẹ là… bố con có khi chỉ bằng tuổi cậu nhỏ con…”

 

Tiểu Viễn gật đầu lia lịa:

 

“Bố con dù bao nhiêu tuổi thì vẫn là bố con ạ!”

 

Tôi thở dài một hơi. Trẻ con luôn mến yêu bố mẹ, nhưng không biết cậu nhóc mười ba tuổi kia nếu biết mình có con lớn từng này rồi, thì trái tim non nớt đó sẽ bị tổn thương đến mức nào đây.

 

Mẹ hỏi Tiểu Viễn:

 

“Vậy bố con là người thế nào?”

 

Tiểu Viễn hào hứng trả lời:

 

“Bố rất dịu dàng, rất chu đáo. Mẹ với con đều rất yêu bố.”

 

Tôi: “…”

 

Nói xong, Tiểu Viễn cẩn thận tháo chiếc mặt dây chuyền hình bầu dục trên cổ, bấm nhẹ vài cái, mặt dây tách đôi, lộ ra tấm ảnh bên trong.

 

Đồng tử tôi co lại.

 

Chỉ thấy trong ảnh là một người đàn ông vô cùng tuấn tú, ôn hòa, bên cạnh là một người phụ nữ cười rạng rỡ như hoa nở.

 

Người đàn ông ấy có đôi mắt thụy phượng đẹp đến khó tin, toát ra chút yêu khí mơ hồ, nhưng nhờ nụ cười dịu dàng mà làm dịu đi sự chói lọi ấy, khiến cả gương mặt toát lên vẻ nho nhã, như ngọc như gió xuân.

 

Người phụ nữ kia chính là tôi. Chính xác hơn, là tôi của vài năm sau — nhan sắc càng thêm thanh tú, khí chất cũng thêm trưởng thành.

 

Tiểu Viễn chỉ vào người đàn ông:

 

“Đây là bố.”

 

Rồi lại chỉ vào người phụ nữ:

 

“Còn đây là mẹ.”

 

Bố mẹ và hai đứa em cũng xúm lại xem.

 

Bố tôi nghiến răng nghiến lợi cười:

 

“Để xem thằng ranh nào dám dụ dỗ con gái tôi!”

 

Ôn Nghiên không kìm được la lên:

 

“Đẹp trai quá trời luôn!”

 

Bố tôi nhìn ảnh, bình luận:

 

“Cũng có tí ngoại hình đấy.”

 

Mẹ tôi liếc ông một cái, châm chọc:

 

“Dù sao cũng hơn ông.”

 

Bố tôi nghẹn họng, không nói nên lời.

 

Tôi nhìn ảnh, lại nhìn sang Tiểu Viễn, phải công nhận… đôi mắt thằng bé đúng là di truyền từ người đàn ông ấy.

 

Tôi lặng lẽ thở phào. Ừm, may mà đẹp trai, chứ mà xấu thì chắc tôi khóc thật luôn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...