Bạn Gái Cũ Không Biết Sợ Là Gì

3



Khác gì ngầm thừa nhận đâu?!

Phong Tư Lễ im lặng nhìn tôi mấy giây.

Đột ngột ôm tôi vào lòng.

“Ninh Mộng, từ lúc gặp lại đến giờ, em vẫn chưa cho anh nổi một cái sắc mặt tử tế.”

Tôi khựng lại.

Mùi nicotine dần tan đi—

Tôi mới nhận ra, trên người anh ta vẫn phảng phất mùi chanh nhè nhẹ.

Bất giác nhớ về khoảng thời gian từng yêu nhau, tôi bám lấy anh đòi hỏi hết trò này đến trò kia.

“Nước hoa phải mùi chanh, avatar cũng phải đổi thành hình quả chanh, tốt nhất trên người còn có cả búp bê chanh.”

“Ninh Mộng là chanh, chanh chính là em, như vậy mới gọi là mang em theo bên mình!”

“Ninh Mộng, đừng quậy nữa…”

“Này, Phong Tư Lễ, rốt cuộc anh có yêu em không? Mấy yêu cầu nhỏ vậy cũng không đồng ý!”

Cứ bám dai như vậy—

Cuối cùng Phong Tư Lễ cũng bất lực mà gật đầu chịu thua hết.

Kể từ lúc yêu tôi—

Anh từng bị gọi là “thần chanh sống” một thời.

Nhưng tôi không biết—

Anh vẫn giữ thói quen đó đến tận bây giờ.

“Ninh Mộng, em thật sự không muốn có bất kỳ quan hệ nào với anh nữa sao?”

Bên tai lại vang lên câu hỏi mang chút chua chát, như tự giễu.

Tôi kéo suy nghĩ trở về thực tại.

Nghiêng đầu nhìn anh ta.

Dưới ánh mặt trời—

Ánh mắt cụp xuống của Phong Tư Lễ mang theo vẻ mệt mỏi, ủ rũ.

Tim tôi bất giác nhói lên.

Trong một khoảnh khắc, tôi không biết nên phản ứng thế nào.

Bởi vì, nếu thời gian có thể quay ngược lại—

Tôi thật lòng mong rằng, chúng tôi chưa từng bắt đầu.

8

Trong mắt mọi người—

Chuyện Phong Tư Lễ đồng ý yêu tôi.

Là một "ân huệ" hao hết vận may cả đời tôi.

Như trong mấy câu chuyện cổ tích—

Một hoàng tử có gia thế, ngoại hình, thành tích đều đứng trên mây.

Người nên đứng cạnh anh ta là một công chúa ngang tầm.

Chứ không phải một lọ lem tầm thường như tôi.

Cảm giác khi một cô gái bình thường hẹn hò với nam thần nổi bật nhất trường là gì?

Ngoài sự ngọt ngào của tình yêu—

Còn có ánh mắt soi mói của thiên hạ.

Và—

Là ác ý không ngừng nghỉ.

Ngày Phong Tư Lễ công khai nắm tay tôi đi trong sân trường—

Cũng là ngày cơn ác mộng bắt đầu.

Đồ đạc trong ký túc xá bị mất lạ lùng.

Trong lớp bị cô lập khi chia nhóm làm bài.

Các kiểu nhắm thẳng – đâm lén.

Hầu như ai cũng cười nhạo tôi:

“Ninh Mộng, cô không xứng với Phong Tư Lễ.”

“Cô không thấy mình đứng cạnh anh ấy trông kệch cỡm lắm sao?”

“Cô lấy gì để anh ấy thích? Cười chết, chắc chơi bời chút thôi.”

“Chỉ nghĩ đến việc bạn gái Phong Tư Lễ là Ninh Mộng là thấy ghê rồi, như socola thượng hạng bị dính phải phân ấy...”

...

Lời nói cay độc và dè bỉu—

Chính là một kiểu bạo lực tinh thần trá hình.

Nó vừa cào cấu tâm lý—

Vừa bào mòn ý chí.

Chưa đến một tháng—

Tôi đã rơi vào trạng thái bất an, trầm cảm, mất ngủ triền miên.

Tôi chỉ muốn yêu đương nghiêm túc một lần.

Nhưng tình yêu riêng tư ấy lại bị người ta đem ra xét xử.

Dùng tư duy của họ để áp đặt lên tôi.

Và giọt nước tràn ly—

Chính là sự ngạo mạn đến từ vị trí cao ngất của Phong Tư Lễ.

Anh ta yêu tôi.

Nhưng tình yêu ấy tràn ngập điều kiện.

“Ninh Mộng, điểm không đạt thì đừng mơ hôn tôi.”

“Ninh Mộng, lại lén uống rượu, không được ôm tôi.”

“Ninh Mộng, tôi bận, hai ngày này đừng bám tôi.”

...

Cái gì cũng cấm.

Đến sinh nhật tôi.

Chỉ vì tôi hôm trước trốn đi bar mừng sớm với bạn.

Anh ta nổi điên, chặn liên lạc rồi bay đi nơi khác giận dỗi.

Một câu chúc mừng cũng không có!

Ông trời ơi...

Phong Tư Lễ đúng là một tên khốn kiếp từ đầu tới chân!

Đến mức hôm đó lại có người xì xào:

“Cười xỉu, chắc Phong Tư Lễ chán cô ta rồi, bỏ đi biệt tăm không lời từ biệt…”

Tôi cũng điên lên.

Mang tâm thế “tôi đá người thì còn đỡ nhục hơn bị đá”.

Không chần chừ nói chia tay luôn.

Lúc đó là mùa tốt nghiệp đại học năm tư.

Tôi ngậm một bụng tức.

Bốc bừa một offer ở nơi xa trường nhất.

Dọn đồ khỏi ký túc xá, lao thẳng đến thành phố lạ thực tập.

Từ đó—

Tôi gần như cắt đứt hoàn toàn liên lạc.

Cho đến khi Phong Tư Lễ nổi tiếng, bước chân vào giới giải trí.

Tôi mới nghe ngóng được tin tức về anh ta…

Ghét phải dính dáng đến anh ta sao?

“Có.”

Nghĩ đến những lời nhục mạ năm xưa.

Tôi cắn răng, không kiềm được mà đổ hết tội lên đầu anh ta:

“Tôi thật sự rất ghét phải có liên quan gì đến anh.”

Giờ anh ta là đại minh tinh.

Tôi vẫn là con trâu con ngựa sống bình thường trong thế giới chẳng mấy ai quan tâm.

Khoảng cách hiện tại còn lớn hơn khi xưa.

Tôi lấy gì để tiếp tục dây dưa với anh ta?

Sắc mặt Phong Tư Lễ lập tức trắng bệch.

Như thể bị giáng một đòn nặng.

Anh ta đẩy tôi ra.

Ánh mắt tối tăm như muốn đốt tôi cháy.

Tôi tránh ánh nhìn đó, lạnh lùng nói: “Biết điều thì tránh ra—”

Cằm tôi bỗng bị siết chặt.

Đau đến mức tôi bật tiếng rên nhỏ.

Theo phản xạ ngẩng đầu lên—

Đôi mắt đào hoa vốn luôn thờ ơ lạnh nhạt kia, giờ đây lại nổi giận, vừa tức vừa oán.

“Ninh Mộng, gọi thằng đó ra đây.”

Tôi ngẩn ra: “Hả? Gì cơ?”

Gì mà đột ngột nhảy sang chủ đề này?!

Anh ta nghiến răng, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi:

“Cô còn bênh hắn?!

“Hồi đó cô bỏ tôi không phải vì hắn à?!

“Yêu đến mức chỉ cần cãi nhau là chia tay?!”

Giờ hắn ngoại tình, cũng không buồn liếc cô lấy một cái?!

Cô còn nói tôi phải biết điều?!

Gọi hắn ra đây đi!

Tôi muốn xem xem—

Hắn ta có điểm nào hơn tôi?!”

Tôi: “……”

Im lặng.

Im đến chói tai.

Tôi liếc nhìn phía trước—

Quản lý đang đứng ngây ra với gương mặt kiểu: “WTF, tên oán phụ này là ai vậy trời?”

Tôi không nhịn được, nhắm mắt thở dài.

“Phong Tư Lễ, anh đúng là…”

Đúng là một tên khốn ngạo mạn đến mức không thể chữa nổi.

Chết tiệt.

Vẫn ngông cuồng.

Vẫn cố chấp như xưa.

9

Cuối cùng, nhờ tuyệt chiêu giả chết của tôi và sự “tế nhị” nhắc nhở còn lịch trình của quản lý—

Tôi mới thoát khỏi cơn điên cuồng của Phong Tư Lễ.

Trước khi xuống xe ở ngã tư—

Chương trước Chương tiếp
Loading...